Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Bài số 94 Một Cõi Thiền Nhàn





Chào quý bạn,

Đây là bài thứ chín mươi bốn của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo

Bạn cũng như tôi tuy đã sống ở Portland, Oregon nhiều năm rồi, ai cũng biết Salem là thủ phủ của Oregon, nhưng nếu có bạn bè từ phương xa đến thăm bạn, vô tình hỏi bạn rằng: “Ngoài Portland là thành phố lớn còn có những thành phố nào lớn trong vùng và cộng đồng ngoại ô nào khác nữa vậy?”  Chắc chắn lúc đó, bạn và tôi sẽ là những “con nai vàng ngơ ngác,” một ít phút giây trước khi nhớ đến các địa danh Beaverton, Gresham, Hillboro, Milwaukie, Lake Osego, Oregon City,  Fairview, Wood Village, Troutdale, Tualatin, Tigard v..v..
  Cũng thế, người viết đã phải nở “nụ cười mỉm chi cọp” khi  bị một người bạn vừa mới chuyển về định cư  ở Oregon chỉ trong vòng 7 năm “la lối” vì tôi  đã ngơ ngác hỏi ông bạn này vườn hoa Lavender ở đâu tại Oregon, nơi mà tôi đã sống 30 năm rồi?!
  Úi chào! Ông bạn này mới chuyển về ở Portland  chỉ có 7 năm mà biết nhiều danh lam thắng cảnh ở Oregon  nhiều hơn tôi nữa? Đáng phục! Đáng phục!

Nhưng bạn đừng có buồn  nhé vì cũng có nhiều người Mỹ cư dân sở tại ở Oregon bao nhiêu đời rồi mà vẫn chưa bao giờ đặt chân đến Mount Hood, vườn hồng Portland, thác Multnomah, hay bờ biển Oregon nổi tiếng của Oregon như dân tỵ nạn  Việt Nam chúng ta mới đến  nơi “xứ thâm trầm” này  chỉ trong vòng hơn 30 năm mà thôi. Một phần vì người mới đến lúc nào cũng háo hức muốn tìm biết cảnh lạ nơi xa, phần khác người đã ở lâu thì cứ tự bảo mình ở đây lâu rồi, lúc nào đi xem mà chẳng được. “Smile!”

Nhưng thời gian trôi qua và người ta vẫn cứ mãi hẹn hò, cho nên đôi khi nhiều“cuộc tình đã lỡ” và ta vẫn không thể đến nơi mà mình đã nhiều lần hò hẹn, phải không bạn?

Bởi thế, người viết thường hay làm “dám đốc, dám xúi” với bạn bè  rằng: “Nếu có cơ hội, thời gian, sức khỏe, tài chánh cho phép thì mỗi năm bạn cũng nên đi đến một nơi nào đó mà bạn chưa biết (không cần phải đi xa xôi làm chi) để thay đổi không khí, để cho trái tim và tầm nhin của mình mở rộng thêm, vì sẽ có một ngày bạn muốn đi mà đi không được đấy vì ai biết ra sao, ngày sao? Qué sera, sera!”  Phải không, thưa quý bạn hữu thân mến?

 Nhắc đến đây, người viết vẫn còn luyến tiếc khi còn ở quê nhà chốn cũ, trong chức vụ và  công vụ đương nhiệm mà người viết phụ trách, tôi có nhiều cơ hội để được đi nhiều nơi ở quê hương dấu yêu ngày xưa hay đi xuất ngoại tu nghiệp, nhưng tôi đã nhiều  lần từ chối, hẹn hò với nhiều lý do chính đáng theo ý của tôi.  Bây giờ lưu lạc nơi xứ người, khi nhìn lại hình ảnh của quê hương ngày cũ qua những cuốn video hay trên internet, người viết cảm thấy ngậm ngùi thương tiếc cho những cơ hội mình đã bỏ lỡ ngày xưa vì một cái gì  đã qua không bao giờ trở lại.
 Một câu nói của một nhân vật nào đó đã làm cho tôi nhớ mãi khi một sự việc, một cơ hội và những gì tôi mơ ước  đã vuột khỏi tầm tay nhỏ bé của tôi:  “Hãy đi đến nơi nào bạn thích, làm những gì bạn khát khao, trở thành nhân vật mà bạn mong muốn, bởi vì chỉ có một  đời và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn mơ ước”.
Nhưng đôi khi cuộc đời có bao giờ  giống như ý mình mong muốn đâu, bạn nhỉ?

Đã có lần người viết tâm sự với các bạn về nỗi buồn và nhu cầu tình cảm của người ở cái tuổi “mùa thu lá rụng” này vì chúng ta như chiếc lá mùa thu không biết sẽ rơi rụng lúc nào, cho nên chúng ta cần:

Sống ngày nào cảm tạ an vui
Khoảnh khắc qua đi như nước trôi.
Danh lợi bon chen rồi cũng mất!
Tình thương còn lại ở trên đời.

Hay là:

Sống ngày nào hãy nhớ vui cười 
Ngắm ánh bình minh hoa nở tươi.
Chào hỏi thắm tình khi nói chuyện
Ngày mai chắc gì gặp lại người.

(Nguồn: trích trong bài thơ Sống Ngày Nào của Minh Lương Trương Minh Sung. Xin cám ơn huynh trưởng TMS)

Nhiều hội đoàn ái hữu, nhiều diễn đàn thân hữu, nhiều websites thân ái đã được thành lập để đáp ứng nhu cầu tình cảm này.  Vợ chồng người viết cũng đã cố gắng sắp xếp thời giờ để đi họp bạn bên “phe em, phe anh, phe của chúng ta” cho vui.

 Năm nay, “phe anh” họp đại hội THĐL tại Portland, Oregon với chương trình rất hấp dẫn sau khi đã theo chân tổ phụ Lạc Long Quân và  Âu Cơ lên núi, xuống biển chung vui với nhau, xong rồi làm luôn một màn viễn du đi cruise Alaska cho trọn bộ “Hoàng thượng du Oregon và Alaska”.
Chúng tôi đã đi Alaska cùng với nhóm  CSV/QGHC/ ĐS 15  của “phe em” năm vừa rồi nên chúng tôi  chỉ tham dự 2 ngày lên núi, xuống biển mà thôi chứ  không đi Alaska nữa  để chúng tôi có thời giờ đưa anh chị Hoàng Dung từ miền  Aix in Provence  nước Pháp đến “cỡi ngựa xem hoa” thăm viếng  thành phố Portland xinh đẹp, hiền hoà của chúng ta.

Cũng nhờ ban tổ chức đại hội THĐL 2011 tại Portland lần này, chúng tôi mới biết thêm nơi câu cá Trout ở Rainbow Farm Park để câu cá Trout tươi nướng ăn ngay tại chỗ  ngon lành,  để biết thêm Tillamook Cheese Factory ăn thử cheese miễn phí, xong  rồi về ăn tối buffet “hẩu xực” và thử thời vận tại Spirit Mountain casino nữa.  Thật là đủ hết các tiết mục “cầm, kỳ, thi, tửu” bốn món ăn chơi và ăn thiệt!

 Xin cám ơn ban tổ chức Đại Hội THĐL 2011 tại Portland  mà thầy HTPhát, nguyên Tổng Giám Đốc Điện Lực Việt Nam làm chủ trì với sự cộng tác của cô HTPhương, trưởng nữ của thầy HTP, và các THĐL NC Thuần, NTDzũng và  HG Thụy đã đem niềm vui nụ cười đến cho các bạn “không còn trẻ nữa” của THĐLVNHN.
  Quý bạn ở Portland, Oregon đã đến các nơi này chưa nhỉ?
  Thế mới biết câu  nói “đi một bước đàng, học một sàng khôn” là đúng và có những sự việc, những nơi chốn đến nay mình mới biết dù rằng các sự việc này, những nơi chốn này đã có từ lâu rồi mà mình chưa có dịp biết đến hay thăm viếng, mà thôi, phải không bạn?

Như đã nhiều lần thưa với các bạn là tâm ý của người viết khi lập nên khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn này là người viết muốn tạo  ra một nơi chốn để  SL chia sẻ tâm tình, chia sẻ những tài liệu, hình ảnh về thiền nhàn, sức khỏe mà người viết đã sưu tầm  được trên internet, qua sách vỡ, qua báo chí, qua email bạn gửi đến bạn bè cùng tâm cảm.
  Người viết cũng chỉ giới thiệu những sinh hoạt văn học, nghê thuật, xã hội, cộng đồng vui tươi, cần thiết, hữu ích để chúng ta cùng có những phút giây vui vẻ bên nhau trong chốn bụi hồng này mà thôi chứ không phải để quảng cáo, ca tụng một cá nhân hay một đoàn thể nào cả.  Dĩ nhiên tất cả những việc làm của người viết đều là “làm chùa”, không nhận bất cứ một khoản tiền nhuận bút hay tài vật gì của những cá nhân hay đoàn thể đã được người viết đề cập đến trong những bài viết của SL.  Đối với người viết, tình cảm thương mến của quý thân hữu, của quý độc giả dành cho SL giá trị hơn khoản tiền nhuận bút hay tài vật đó vì người viết cũng đã quá cái tuổi “tri thiên mệnh” rồi nên rất hiểu và  cảm thông nỗi buồn, nhu cầu tình cảm của quý vị cao niên và của những người cùng một tâm sự với người viết. Quý vị nào thương mến người viết thì SL xin đa tạ tấm tình tri kỷ này,  quý vị nào cảm thấy “không hài lòng lắm” khi đọc các bài viết này, thì người viết cũng đành phải xin lỗi mà thôi vì bá nhân bá bụng mà lị và “ở sao cho vừa lòng người”, bạn nhỉ?

 Người viết xin trích một đoạn văn ngắn ngắn dưới đây để làm kết luận cho bài viết hôm nay, bạn nhé!

 Bài học đầu tiên

“….Rồi thầy lấy ra một tờ giấy trắng, giấy trắng học trò, Thầy dùng bút
lông nhỏ lên tờ giấy một chấm đen thật đen; Thầy giơ tờ giấy lên và hỏi:
 - Con có thấy gì không?
 Tôi nhanh miệng đáp mà không cần suy nghĩ:
 - Dạ bạch Thầy một chấm đen ạ.
 Thầy cười hỏi lại: Con nhìn rõ chưa nè?
 - Dạ con nhìn thật rõ rồi, bạch Thầy - Tôi khẳng định lại
 Thầy cười tươi, nụ cười hiền hòa như chứa đựng cả tam thiên niềm an lạc vô biên:
 - Sao con chỉ nhìn thấy chấm đen nhỏ trên tờ giấy trắng mà không nhìn thấy tờ giấy lớn trắng tinh thầy đang cầm?
 Tôi lặng im không nói được lời nào.
 Thầy tiếp: Con người cũng vậy, không ai là hoàn thiện, cho nên Đức Phật mới thị hiện cõi đời này để giúp chúng sanh hoàn thiện tâm mình, giúp chúng sanh thánh thiện hơn, đạt được Phật tánh (ngộ nhập Phật tri kiến) vì thể tánh chúng sanh và Phật không khác, chúng sanh cũng sẽ là những vị Phật của tương lai (Ta là Phật đã thành, chúng sanh là Phật sẽ thành). Nếu con chỉ chầm chầm nhìn vào cái xấu của họ, con sẽ bỏ lỡ nhiều điểm tốt của họ, cũng như con chỉ nhìn thấy chấm đen trên tờ giấy trắng mà không nhìn thấy được tờ giấy trắng có chứa chấm đen nhỏ!
  Nếu con nhìn thấy điển tốt của họ, con sẽ thấy ai cũng đáng yêu, ai cũng đáng kính cả, đó là tâm Phật trong mỗi con người luôn hiện hữu.
 Niềm an lạc, sự yêu mến không phải người khác ban phát cho con mà chính con phải tạo ra nó…”
(Nguồn:   sưu tầm trên internet)
  
 Hy vọng rằng bạn và tôi sẽ không chỉ nhìn đến “nút ruồi đen xấu xí” trên khuông mặt của “người tình trăm năm” của bạn, của những người thân yêu trong gia đình bạn, của những bạn bè  thân mến mà nên nhìn thấy  luôn cả nụ cười dễ thương, ánh mắt dịu dàng của họ cũng đang nhìn bạn và tôi trong giờ phút này, bạn ạ! Thiện thay! Thiện Thay!

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét