Thứ Hai, 4 tháng 3, 2019

Sương Lam mời đọc Một Ít Phút Giây Tĩnh Lặng

Thưa quý anh chị,

Sống nơi chốn nhân gian  này, ai cũng "tất bật" trong cuộc sống chỉ trừ bé sơ sinh và quý vị không "không còn trẻ nữa" đang sống trong các viện dưỡng lão.
 Nhièu thâh hữu của người viét và ngay chính cả bản thân người viết,dù đã về hưu rồi, vẫn than thở "Tôi bận quá trời"

Thật tình, sau những giây phút tất bật chuyện nhà, chuyện thiên hạ, chuyện không tên v...v....chúng ta  rất cần một ít phut giây tĩnh lặng để cho cái "Tâm" của mình được nghĩ ngơi luôn, để khỏi bị  cái "tâm viên ý mã" đó  phá quấy chúng ta.  Mệt qua!
  Hy vọng quý anh chị cũng đồng ý với người viết một vài đìều khi đọc những lời tâm  tình của người viết hôm nay.  Mong lắm thay!

Thân tình
Sương Lam

Một ít phút giây tĩnh lặng

image.png



Đây là bài số bốn trăm năm mươi (450) của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Đến một tuổi nào đó bạn thích có những phút giây được sống an tĩnh trong một gian phòng nho nhỏ tìm đọc kinh sách, thơ văn nào đem đến cho bạn một sự thư thái tâm hồn, một niềm an vui tự tại. Bạn đồng ý chứ?

 Khi còn trẻ,  bạn tìm thấy hạnh phúc trong sự giàu sang, trong danh vọng.  Bạn đã có một ngôi nhà có “mai vàng trước ngõ, có khóm trúc  bên hiên” rồi,  bạn đã sống ấm êm bên vợ đẹp con xinh rồi, nhưng bạn vẫn thấy chưa đủ, bạn vẫn muốn tìm đủ mọi cách để tạo thêm nhiều ngôi  nhà khác lộng lẩy hơn, đẹp đẻ hơn để thỏa mãn tham vọng được làm chủ những căn nhà của bạn, càng nhiều càng tốt, tiền để trong nhà băng càng nhiều càng thấy vui mắt hơn.  Nhưng bạn có thể hạnh phúc, sung sướng  hay khổ sở như người thợ hớt tóc trong câu chuyện “Bảy chum vàng” dưới đây:

Bảy chum vàng


image.png


Một người thợ hớt tóc trong triều đi qua một gốc cây có ma, bỗng nghe một tiếng nói:
“Nhà ngươi có muốn bảy chum vàng không?”
Ông ta nhìn quanh và không thấy ai cả. Nhưng lòng tham lam nổi lên và ông ta đã nôn nóng la lớn:
“Vâng, tôi muốn! Nhất định rồi!”

Tiếng đó nói:
“Được rối! hãy trở về nhà ngay lập tức. Nhà ngươi sẽ thấy các chum vàng ở đó.”

Người thợ hớt tóc vội vã cắm đầu cắm cổ chạy thẳng một mạch về nhà. Quả thật có bảy chum vàng ở đó- chum nào chum ấy đầy ấp là vàng, chỉ trừ một chum đầy vàng một nửa mà thôi. Lúc đó người thợ hớt tóc không muốn thấy một chum vàng chỉ đầy một nửa. Ông nôn nóng muốn có vàng đổ đầy chum đó, nếu không ông không cảm thấy sung sướng, hạnh phúc.

Ông bèn lấy những đồ trang sức bằng vàng trong nhà ra mà đúc thành những đồng tiền vàng để đổ vào chung còn lưng một nửa. Nhưng rồi chum đó vẫn còn lưng một nửa như trước. Dễ giận chưa!

Ông chắt mót từng đồng, bủn xỉn keo kiệt và ông cùng gia đình nhịn ăn nhịn mặc. Nhưng đều vô ích hết. Cho dù số lượng vàng đổ vào bao nhiêu, chum vẫn chỉ đầy một nửa.

Ngày kia ông được nhà vua tăng lương gấp bội, và ông lại tiếp tục làm đủ cách để cho vàng đầy chum. Kể cả việc ông đi ăn xin. Cái chum đã nuốt bất cứ đồng tiền nào đổ vào nhưng rồi cũng chỉ đầy một nửa.

Bấy giờ ông vua nhận thấy dáng dấp thiểu não ốm o của người thợ mộc nên hỏi:

“Có chuyện không ổn hả? Trước kia khi lương tiền còn ít ỏi nhà ngươi hạnh phúc biết bao. Bây giờ nhà ngươi được tăng lương gấp đôi nhưng lại xem ra thiểu não tiều tụy thế này. Có phải nhà ngươi giữ bảy chum vàng ở nhà không?”

người thợ hớt tóc rất đổi ngạc nhiên thưa:
“Tâu bệ hạ, ai đã tấu trình điều đó?”

Nhà vua cười khanh khách:

“Những triệu chứng thấy ở nhà ngươi rõ ràng là của những người mà con ma đã tặng bảy chum vàng. Trước đây nó đã tặng cho trẩm. Khi trẩm hỏi vàng đó có thể tiêu xài được không hay chỉ để tích lũy thành đống mà thôi thì con ma đã biến mất dạng mà không một lời nói năng. Vàng đó không tiêu xài được. Nó chỉ đem lại cho sở hữu chủ một sự thúc bách tích lũy mà thôi. Vây nhà người hãy mau lập tức trả lại bảy chum vàng cho con ma đó rồi nhà ngươi sẽ tìm lại được hạnh phúc.”

( Nguồn: Trích trong Như Tiếng Chim Ca- Dich giả Đỗ Tấn Hưng & Trần Duy Nhiên)

Như thế sự giàu sang có đem đến cho bạn hạnh phúc hay là đem đến cho bạn những lo âu, phiền não?  Dĩ nhiền sẽ có nhiều bạn cho rằng không có tiền cũng lo âu phiền não lắm nếu phải “chạy ăn từng bữa toát mồ hôi” như Tú Xương ngày xưa.  Vấn đề ở đây là làm thế nào chúng ta chế ngự được lòng tham có một muốncó thêm  hai, có bạc triệu muốn có thêm bạc tỷ vì đó là nguồn gốc của bao đau khổ, và tội lỗi.  Nếu biết chúng ta biết đủ thì là đủ, biết nhàn thì là nhàn như nhà thơ Nguyễn Công Trứ đã nói qua bài thơ Chữ Nhàn dưới đây:

“Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc,
Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn”

Một người bạn văn nghệ  vừa chuyển đến người viết một bài sưu tầm với tựa đề "Cứ Tưởng Trần Gian Là Cõi Thật "với những hình ảnh đầy thiền vị, những lời hay ý đẹp đáng suy ngẫm nhưng lại không thấy đề tên tác giả. Thật tuyệt vời!.  Người viết xin cám ơn anh Trần Ngọc đã chuyển chia sẻ bài sưu tầm này và xin phép tác giả bài viết cho phép tôi  được chuyển chia sẻ tiếp đến các thân hữu của tôi nhé.  Xin cảm tạ. 
 Mời bạn cùng đọc với người viết nhé. . 

Cứ tưởng trần gian là cõi thật

image.png


Theo tôi thì nên gọi cuộc sống trên trần thế nầy là "tạm", thay vì "không thật". Ý niệm gọi cuộc sống nầy "không thật" đến từ sự hiểu lầm của nhiều người dịch và sang định những bộ kinh của Phật Giáo.

Từ lúc bắt đầu biết suy nghĩ, tôi luôn cố gắng tìm kiếm cái logic và bối cảnh tâm linh của "sự tồn tại sau sự chết". Sau khi đọc và suy nghĩ rất nhiều về chủ đề này, cách đơn giản nhất tôi có thể hiểu nó tóm tắc như sau:
Chúng ta biết chắc chắn rằng năng lượng không thể được tạo ra hoặc phá hủy, mà chỉ có thể được chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác (Première loi de thermo-dynamique ou populairement, loi de conservation d'énergie:
"L'énergie ne se crée ni ne se perd, mais elle peut  seulement changer d'état" (Energy cannot be created nor destroyed, but can only change state) . Vậy thì khi thân xác chúng ta chết, cơ thể vật lý của chúng ta bị phân hủy hoặc bị cháy/thay đổi hình dạng và xác chúng ta không còn tồn tại. NHƯNG còn Ký ức? Suy nghĩ? Trí tuệ? Cảm xúc? Hiểu biết?... của chúng ta thì sao? Nếu không có gì có thể giết chúng, thì câu hỏi cần được đặt ra là "chuyện gì xảy ra cho chúng?". Nếu nó tiếp tục tồn tại thì nó ở đi đâu, ở đâu? làm gì? sẽ ra sao?...

Nếu chúng ta thừa nhận rằng thân thể vật lý của chúng ta là một khối năng lượng thay đổi hình thể khi chúng ta chết (từ đầu mình tay chân ruột gan xương cốt...thành một khối atomes), thì nếu tâm trí của chúng ta cũng là một dạng năng lượng thì nó cũng phải biến thể và tồn tại nơi nào đó, phải không? Về mặt logic, chúng ta phải trả lời "Đúng vậy!"

Nhiều bằng chứng thật tế đã được tâm lý học đưa ra chứng minh rằng tâm trí và suy nghĩ của chúng ta tiếp tục tồn tại dưới hình thức ondes électro-magnétiques và được lưu trữ ở đâu đó để tiếp tục chuyển từng thành phần hoặc toàn bộ sang cuộc sống tiếp theo dưới một dạng thức nào đó. Ở đâu? Trong thế giới tiềm thức mà các tôn giáo, người ta gọi nơi đó là "thiên đường hay niết bàn", chờ để được biến đổi và phân ph́ối. Một vài người cho rằng họ có khả năng kiểm soát tâm trí để có thể truy cập các kiếp sống trước bằng ý chí, tuy không ai có bất kỳ bằng chứng nào về điều này. Tôi đã nghe những câu chuyện về những người có thể nói tên của cha mẹ trong đời trước, đời sống và cái chết của anh ta, nơi anh ta sống, một vài sự kiện chính của kiếp sống trước, v.v. nhưng không ai thật tâm kiểm soát những lời nói huyền bí nầy. Vì vậy mà hoài nghi là thái độ tốt nhứt. 
Trở lại đề tài nầy, tôi nghỉ rằng kiếp sống trần gian hiện tại của chúng ta là cỏi sống THẬT, nhưng chỉ TẠM mà thôi.


Cứ tưởng trần gian là cõi thật

image.png


Khi tóc bạc trên đầu trôi dạt mãi,
Cội nguồn ơi chiếc lá lại rơi về .

Đường về khép bóng trần gian
Lợi danh gói một hành trang vô thường

Ngoảnh nhìn cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không

Phú quý vinh hoa như mộng ảo
Sắc tài danh lợi tựa phù du

Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vậy mà vui

Đêm qua mộng lại thật gần
Đừng lay tôi nhé hồng trần mong manh !

Ta về giữ mộng trinh nguyên
Bờ hun hút lạnh nắng xuyên hình hài

Thân như bóng chớp chiều tà
Cỏ cây hoa lá xuân qua rụng rời
Sá chi suy thịnh cuộc đời
Thịnh suy như hạt sương rơi đầu cành

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ !

(Nguồn: Email bạn gửi. Không thấy đề tên tác giả. Cám ơn anh TN  đã chuyển chia sẻ)

Người viết vào "tàng kinh các" của tôi  tìm được yoưtube Lời Hay Ý Đẹp của Bùi Phương, người em văn nghệ tài hoa đã qua đời của tôi, có hình minh họa những lời  nói trên, nên xin được mời quý bạn cùng thưởng thức nhé.

 Youtube LOI HAY Y DEP - Man Giac Thien Su - Sad Romance - BP (HD ...


 Nhạc hay, hình  đẹp, Bạn nhi?

Xin chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

  Sương Lam

 (Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-MCTN 450-ORTB 867-11119)



Sương Lam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét