Chào quý bạn,
Đây là bài thứ bảy
mươi mốt của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn
của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Bạn và tôi vẫn còn bàng hoàng sợ hãi và thương xót cho số phận
của những cư dân Nhật Bản sống ở những vùng có cuộc động đất và sóng thần lớn
nhất thế giới trong vòng 110 năm nay đã xãy ra trong ngày 3-11-2011 vừa qua ở
Sendai và những vùng phụ cận.
Tin sơ khởi tính đến ngày hôm nay, số người tử vong có thể lên
đến 10, 000 người và sự thiệt hại vật chất dĩ nhiên là rất lớn. Không điện, không nước, không phương tiện thông
tin liên lạc. Mọi sinh hoạt đều ngưng trệ. Chính phủ và thế giới đang lo ngại ảnh hưởng
nguy hiểm của các phóng xạ do sự rò rỉ của các nhà máy điện nguyên tử ở
Fukushima. Hình ảnh một cuộc hồng thủy và
viễn ảnh tận thế đã đến với nhiều người hiện đang sống trên cõi đời.trần thế này.
Có nhìn những hình ảnh trước và sau của những vùng bị động đất
này, người viết mới thấy thấm thía nguyên lý Thành, Thịnh, Suy, Hủy trong Dịch
học và nguyên lý Thành, Trụ, Hoại, Không
của nhà Phật. Tất cả mọi sự việc trên đời đều có sinh có diệt.
Hiện tại, các nạn nhân
đang cần sự giúp đỡ tài chánh để xây dựng và kiến thiết lại những
gì đã bị phá hủy. Dĩ
nhiên sự giúp đỡ này cần được thực hiện bởi các chính phủ và nhờ vào lòng từ
thiện của nhiều đoàn thể, nhiều cá nhân trên thế giới. Công thự, nhà cửa, đường
xá, cầu cống v..v… thì có thể khôi phục, tái thiết lại được; nhưng người đã chết
rồi thì làm sao mà khôi phục lại được, bạn nhỉ?
Đó là sự mất mát lớn nhất của những nạn nhân còn sống sót khi thân nhân,
bạn bè của họ đã bị mất mạng trong cuộc động đất, sóng thần vừa qua. Người viết
xin thành thật chia buồn cùng các nạn nhân trong cuộc động đất, sóng thần ở Nhật
Bản.
Mới mấy ngày qua, họ còn vui vẻ nói cười, trò chuyện với
nhau. Họ còn có những dự tính, những hoài bảo cho tương lại, cho cá nhân, cho
gia đình, cho đất nước của họ.
Nhưng chỉ trong vòng những phút giây ngắn ngủi, họ đã bị vùi
thây trong đống gạch vụn, trong sóng nước mảnh liệt, hung tàn. Có thể, những
linh hồn ấy và ngay cả chính chúng ta
trong hiện tại, cũng phải phân vân tự hỏi:
“Đây cõi tạm ta trải bao nhiêu kiếp
Trăm năm xưa ta ở tận nơi đâu
Nẽo nhân gian bao sương tuyết dãi dầu
Buông tay xuống ta về đâu chẳng biết?
Nghiệp thiện ác theo ta qua kiếp khác
Như bóng hình, như nhân quả chẳng sai
Chuyện trả vay, vay trả, tiếp tục hoài
Nơi trần thế, ta luân hồi muôn kiếp”
(Trích trong Giòng Sông Sinh Tử - Thơ Sương Lam)
Cũng trong vòng mấy ngày qua, tôi cũng đã được gặp mặt hoặc
trò chuyện với những người bạn cao niên của tôi. Nhiều người đã già yếu, đau bịnh và cũng đang
lo ngại không biết ngày nào sẽ “lên chuyến xe buýt cuối cùng đi vào cõi vô thường”?
Tôi vui khi còn được
gặp mặt họ để được nói đùa dăm ba câu với họ.
Tôi mừng vì còn được nghe họ tâm sự với tôi chuyện gia đình, chồng con,
cháu nhỏ, chuyện công ăn việc làm của họ.
Tôi không biết nói gì hơn là chúc họ có sức khoẻ tốt, vui được chút nào mừng chút nấy trong những phút
giây hiện tại, và làm được nhiều chuyện thiện lành nho nhỏ. Nhiều bạn của tôi thường đi chùa lễ Phật, cầu an, cầu siêu, ăn chay, niệm Phật. Nhiều bạn khác đi lễ nhà
thờ, đọc kinh cầu nguyện cho hoà bình thế giới, giúp đỡ kẻ neo đơn già yếu. Nhiều bạn khác nữa đã bớt đi tánh nóng nảy,
giận hờn, nói lời nặng nhẹ với chồng, với vợ, với con cháu, với bạn bè v..v...
Vui hơn nữa, đã có
nhiều bạn gặp tôi, gật đầu chào hỏi tôi với nụ cười vui vẻ, nói lên những lời
ngọt ngào, từ ái với tôi. Đó là những niềm
vui nho nhỏ của tôi trong ngày khi tôi thấy những người thân trong gia đình của
tôi, bạn bè của tôi được an lành, sống vui sống khỏe trong hiện tại. Còn ngày
mai sẽ ra sao thì xin cứ thuận theo “Ý Trời”, phải không bạn?
“Qué sera! sera! What
will be will be!” Bài hát Qué Sera,
Sera do Doris Day hát ngày xưa là bài hát “tủ” của tôi đấy, bạn ạ!
Dĩ nhiên trong cuộc đời
của bạn, đôi lúc bạn đã, đang và sẽ gặp những phút giây làm cho bạn “không được
vui cho lắm” như những lúc có “chiến tranh” với chồng của bạn, với vợ của bạn,
với con cháu của bạn, với những người thân của bạn, với bạn bè thân hữu của bạn
và ngay cả với những người bạn không hề quen biết bao giờ. Họ mắng chửi bạn, họ mạ lị bạn, họ nói những lời
khó nghe với bạn và đôi khi họ còn muốn hành hung với bạn nữa đấy! Ghê chưa! Bạn sẽ làm gì đây nhỉ?
May quá! Sau khi đọc xong quyển sách Vô Ngã Vô Ưu (Being
Nobody- Going Nowhere) của Ni sư Ayya Khema, người viết đã học được một bài học
rất hay dưới đây, tôi xin được chia sẻ cùng
các bạn. Bạn thử áp dụng xem có được hay
không, bạn nhé?
Chính Kiến
Một người Bà la môn đến
mắng chửi, mạ lị Đức Phật bằng mọi lời lẽ không đẹp.
Khi người Bà la môn đã hết lời chửi bới, Đức Phật, từ nãy giờ
đã ngồi im lặng nói:
- Này ông Bà la môn, ông thường có khách đến nhà không?
Người Bà la môn trả lời:
- Dĩ nhiên là tôi luôn có khách đến viếng nhà”.
Đức Phật lại nói:
- Khi có khách đến
nhà ông có tiếp đãi họ không?
Người Bà la môn trả lời:
- Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên là tôi cho họ đồ ăn, thức uống.
Đức Phật lại tiếp:
- Vậy nếu họ không nhận sự tử tế, họ từ chối không nhận những
đồ ông cho thì những món đồ đó thuộc vế ai?
Người Bà la môn nói:
- Cùa tôi, của tôi
Đức Phật nói:
- Đúng vậy ông Bà la môn, khi ta không nhận những món đồ của
ông, Chúng thuộc về ông.”
Đây là câu chuyện
đáng cho chúng ta nhớ. Bất cứ sự công
kích, sân hận đe dọa nào đều thuộc về người nói ra những lời ấy. Chúng ta không phải nhận chúng là của ta.
(Nguồn: Trích trong Vô Ngã, Vô Ưu ( Being Nobody- Going
Nowhere- Meditation On The Buddhist Path của Ni sư Ayya Khema (1923-1997) Dịch
giả : Diệu Liên- Lý Thu Linh- Cám ơn chị Hồng Châu đã cho tôi mượn quyển sách này
để đọc)
Như vậy, qua câu chuyện
Thiền kể trên, nếu chúng ta không nhận, xem như không nghe, không thấy, không
biết những gì người khác công kích, sân hận với ta, thì những cái đó thuộc về
người đó rồi, và người đó phải giữ nhận lại những thứ ấy mà thôi.
Khoẻ rồi! Phải không bạn?
Khi chúng ta thấy không
còn phải thắc mắc về những gì người khác đã làm cho mình không vui, bạn sẽ thấy
“vui trong lòng một ít” và bạn sẽ cảm thấy
con tim của mình ấm áp vô cùng chứ không còn phiền muộn, tức giận như trước đây
nữa.
Bây giờ là tháng Ba rồi.
Trong nắng Xuân ấm áp, hoa Daffodil, hoa
đào trong vườn của bạn, trong vườn của tôi đã nở. Đẹp quá!
Phải không bạn?
Nhìn hoa Xuân đang đua
nở, bạn có thấy ấm áp chăng? Nếu chưa, xin mời Bạn thử tìm một chút hơi ấm của
tình cảm qua những lời nhẹ nhàng dưới đây, chắc chắn bạn sẽ thấy ấm áp ngay. Lãng
mạn, trữ tình lắm, bạn ạ!
Ấm Áp
Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người
bạn thương yêu.
Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn
đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo.
Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có
người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”.
Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là
khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.
Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu
bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.
(Nguồn: sưu tầm trên internet)
Và sau hết, người viết
xin mượn những câu thơ dưới đây để làm kết luận cho bài tâm tình hôm nay của người
viết, bạn nhé!
“Vui tình cảm, không tính
bằng con số.
Đơn vị nào đo được trái tim yêu
Chỉ biết rằng: ta cảm thấy vui nhiều
Khi ta thấy người xung
quanh vui vẻ”
(Thơ Sương Lam)
Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành
đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua
điện thư bạn gửi-ORTB 464-3-11-2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét