Chào quý bạn,
Đây là bài thứ hai mươi sáu của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Nói đến chuyện đọc sách thì không phải ai cũng thích đọc sách
hết vì mỗi người mỗi tính, mỗi sở thích khác nhau. Có người thích đọc tiểu thuyết, có người thích
đọc truyện kiếm hiệp, có người lại thích đọc sách văn chương nghệ thuật, có người
thích đọc sách khoa học kỹ thuật, có người thích đọc sách tôn giáo tâm linh và
cũng có người thích đọc sách chính trị, binh thư chiến lược v..v…
Ngày xưa nhiều bậc cha mẹ không muốn cho con gái học chữ, đọc sách nhiều vì sợ con gái đọc tiểu
thuyết ái tình lãng mạn rồi bắt chước các nhân vật trong tiểu thuyết hay học chữ
nhiều để viết thư tình cho trai thì nguy quá!
Cha mẹ tôi tuy thuộc thành phần cấp
tiến, thường khuyến khích chúng tôi học hành giỏi dắn để sau này có công danh sự
nghiệp tốt đẹp nhưng vẫn nghiêm cấm chúng tôi không được đọc tiểu thuyết, thơ văn,
ca nhạc. Vào thập niên 50-60 ở Việt Nam, cha mẹ có rất nhiều quyền uy đối
với con cái và giáo dục gia đình rất nghiêm khắc, nhất là đối với con gái. Ba tôi có một tủ sách quý nhưng không cho phép
các chị em chúng tôi đến gần tủ sách này vì sợ chúng tôi mê đọc sách rồi sao nhãng
việc học hành.
Tôi còn nhớ ngày xưa
có những tiệm cho mướn sách tiểu thuyết của các nhà văn nổi tiếng như Nhất
Linh, Hòang Đạo, Bà Tùng Long, Bình Nguyên Lộc, Văn Quang, Nguyễn Đạt Thịnh v..v Những người chủ tiệm này không cho
mướn nguyên cuốn sách mà cho mướn từng chương, từng đọan một quyển sách trong vòng
một tuần lễ mà thôi. Người mướn sách đọc xong, đem trả phần đã mượn rồi mới được
tiếp tục mướn phần kế tiếp. Trong những
người mướn sách đó có tôi, bạn ạ! Vui không?
Trong số tử vi của tôi có sao Văn Xương, Vũ khúc, Phưọng Các chiếu mệnh hay sao
nên tôi rất thích đọc sách. Thế mới khổ! Tôi bị ba tôi cấm đọc sách ở nhà, thôi thì tôi phải lén ba tôi đi
mướn sách ở ngoài xem mới được. Đem sách
về nhà rồi, tôi phải đọc lén trong phòng vệ sinh hoặc chờ đến khuya ba má tôi đi
ngủ, tôi mới đem sách ra đọc. Tiền ba má
cho ăn quà, tôi để dành đi mướn sách về đọc.
Thật cũng vui và cũng
hồi hộp nữa vì nếu bị ba tôi bắt gặp tôi đang đọc tiểu thuyết, thế nào tôi cũng
bị đòn. May quá! Ba tôi không biết được
con gái cưng của ba đã lén đọc sách và tiểu thuyết trong mấy năm trời vì tôi học
hành đàng hoàng, đổ đạt kết quả đáng khen.
Đến khi tôi đổ Tú Tài hai ở trường nữ trung học Gia Long và trúng tuyển
vào HVQGHC, ba tôi mới cho phép tôi được
tự do đọc sách thoải mái, không còn bị la rầy nữa vì lúc bấy giờ tôi đã là sinh
viên rồi chứ lị!
Quyển Góp Nhặt Cát Đá cuả Thiền Sư Nhật Bản Muju viết vào thế kỷ XIII do Đỗ Đình Đồng dịch và quyển Một Quan Niệm Về Sống Đẹp của Lâm Ngữ Đường (Trung
Hoa) do Nguyễn Hiến Lê lưọc dịch là hai quyển sách mà tôi thích nhất và tôi tâm
đắc nhất. Đời sống tâm linh ngày nay của
tôi chịu ảnh hưởng phần nào bởi những câu chuyện Thiền và quan niệm sống được
trình bày trong hai quyển này.
Tôi đã đọc hai quyển này năm 18 tuổi và bây giờ đọc lại, tôi
thấy hình như hay hơn và thấm thía hơn. Đầu óc mê muội của tôi hình như được “phát
quang” hơn giống như tác giả Lâm Ngữ Đường
đã nói trong chương “Sách và Đọc sách” như sau:
“Tuổi trẻ đọc sách như nhìn trăng qua cái kẽ, lớn tuổi đọc sách như ngắm
trăng ở ngoài sân, tuổi già đọc sách như thưởng trăng trên đài. Do từng trải nhiều hay ít mà sở đắc nhiều hay
ít.”
Hãy nghe Lâm Ngữ Đường
nói về nghệ thuật đọc sách như sau, bạn nhé!
“Thú đọc sách bao giờ cũng được coi là một trong cái thú tao nhã của đời
sống văn minh; những người ít được đọc sách vẫn thường kính trọng và thèm cái
thú đó. Điều đó dễ hiểu. Một người không
có thú đọc sách bị giam hãm trong một thế giới chật hẹp về không gian và thời
gian; suốt đời quanh quẩn trong cái vòng thường lệ, chỉ tiếp xúc, chuyện trò với
vài người quen, không thoát ra khỏi cái ngục đó. Nhưng cầm một cuốn sách trên tay là tức thì
người đó sống trong một
thế giới khác hẵn; nếu cuốn đó là
một cuốn hay thì người đó có được
một người giỏi đàm thoại kể chuyện cho nghe, dẫn dắc vào một thế giới khác, một
thời đại khác.”
Không hiểu bạn có thấy đúng không, riêng tôi thì thấy đúng lắm!
Đôi lời tâm sự với bạn về cái thú đọc sách cho vui. Nếu bạn thu xếp được thời giờ thì cũng nên đọc
sách cho vui, bạn nhé! Không chừng rồi đây
bạn cũng sẽ mê sách như mê người đẹp vậy vì trong sách có người đẹp mặt đẹp như
ngọc đấy, bạn ạ! “Thư trung hữu nữ nhan như ngọc”
mà lị!
Bây giờ nhiều sách
hay được đưa vào trong các diễn đàn
internet hay những trang mạng chuyên về văn học nghệ thuật, tha hồ cho bạn đọc bất
cứ lúc nào tùy thích mà không phải trả một đồng xu nào hết. Bạn không tìm đọc thật là phí của trời đấy!
Xin mời Bạn đọc một mẫu chuyện Thiền dưới đây được trích
trong quyển sách Góp Nhặt Cát Đá mà người viết giới thiệu ở phần trên nhé:
Thế À
Bạn đã học được một bài học gì qua mẫu chuyện Thiền này? Người viết thường cầu nguyện sẽ có một ngày
nào đó, chúng ta sẽ học và hành được đức tính từ bi và có được cái tâm an nhiên
tự tại như thiền sư Hakuin trong câu truyện nói trên.
Người viết nhớ là đã
đọc ở đâu đấy một mẫu tin về một nhà sư trẻ ở Việt nam cũng có một “nỗi oan Thị
Kính” như trên và sau đó mọi việc đã được xác nhận sự thực. Dĩ nhiên là nhà sư
này đã được minh oan và nhận được sự tôn kính của mọi người. Có phải chăng nhà sư trẻ này đã học được bài
học từ bi từ thiền sư Hakuin?
Bây giờ chúng ta hãy tập từ bi với chính ta trước đi theo như
lời khuyên của Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc qua bài
viết Từ Bi Với Mình vui vui, dí dỏm của ông dưới đây:
“Hình như ta chẳng bao giờ thực sống trong hiện tại cả! Lúc
còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái
này cái nọ, có đựơc cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có
được cái này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ!
Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lý thú! Tóm lại, ta chẳng
biết quý những phút giây hiện tại. Từ ngày “thế giới phẳng”, ta còn
sống với đời sống ảo. Ta ngồi đây với bạn nhưng trò chuyện với một người
nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một người nào khác ở nơi xa.
Khi bắt lại câu chuyện thì nhiều khi đã lỡ nhịp! Hiểu ra những điều tầm thường
đó, tôi biết quý thời gian hơn, quý phút giây hiện tại, ở đây và bây
giờ hơn.
Nhờ vậy mà không có
thì giờ cho già nữa! Hiện tại thì không có già, không có trẻ, không có quá
khứ, vị lai. Dĩ nhiên, không phải là trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó,
thưởng thức nó. Khi biết “enjoy” nó thì quả có nhiều điều thú vị để phát
hiện, để khám phá. Một người 60, tiếc mãi tuổi 45 của mình thì khi 75, họ
sẽ tiếc mãi tuổi 60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75! Vậy sao
ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của mình lại không yêu thích nó đi,
sao cứ phải… nguyền rủa, bất mãn với nó. Có phải tội nghiệp nó
không? Ta đang ở cái tuổi nào thì nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất
rồi, không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!”
(nguồn: hình ảnh và tài liệu trên internet)
Hy vọng Bạn đã biết thêm những đìều hay lạ qua những
trang sách mà người viết trình dẫn trên đây. Đời sống lúc nào cũng phong phú và thăng hoa tốt đẹp như Lamartine đã thốt: “Hàng triệu ngọn cỏ tạo nên cánh đồng. Hàng triệu hạt cát tạo nên trái núi. Biển khơi là do những giọt nước tạo thành, đời
sống là do những giây phút tạo ra.”
Những giây phút sống an lạc, khoẻ mạnh trong hiện tại có phải là quý lắm
không, bạn nhi?
Chúc các bạn một
ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn.
Người giữ vườn
Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi, ORTB
416-4-9-2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét