Chào quý bạn,
Đây là bài thứ bốn mươi của người viết về chủ đề Thiền Nhàn
trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Tuần lễ vừa qua một người bạn chuyển đến tôi một PPS Viện Dưỡng
Lão thật cảm động. Trong PPS này, tác giả
Trịnh Gia Mỹ kể lại câu chuyện một cô gái
tên Ngọc, ngày thứ tư hằng tuần, thường tháp tùng các sư cô đến một vịện
dưỡng lão để thăm những người Việt Nam đang
sống ở đó.trong cô đơn và tuyệt vọng. Họ luôn chờ mong được con cái đến viếng
thăm và đón về nhà xum họp với gia đinh trong dịp Tết, nhưng nào có được như ý
nguyện. Trong câu chuyện, tác giả chú ý
đến một cụ ông tên Lũy và một cụ bà tên Nga. Cuộc sống hai người hoàn toàn đối lập nhau. Cụ
Lũy chịu đựng còn cụ Nga thì thỏa mãn.
Nhìn cụ Lũy không ai có thể ngờ rằng ngày xưa cụ là một viên chức đầy
oai quyền, nhưng bây giờ là một ông cụ ốm yếu, tiều tụy, nói năng ngọng nghịu,
không chịu ăn uống. Nhưng đôi mắt lại sáng rực lên, người có thêm nghị lực mỗi
khi được cô Ngoc dỗ dành là con cháu sẽ vui và sẽ đến thăm, nếu cụ chịu khó ăn
uống.
Khác hẵn với cụ Lũy là bà Nga rất sinh động và trẻ hơn cụ Lũy. Bác Nga lúc
nào cũng tươm tất, sach sẽ và thích nói đến những đứa con gái của bác. Bác thường khoe hai người con gái của bác thường
gọi điện thoại thăm hỏi hoặc thay phiên nhau đến săn sóc bác. Bác Nga luôn hãnh diện về những người con, về
tài năng của những đứa con của Bác. Nhưng có một lần, bác Nga rất buồn vì hôm ấy
là sinh nhật của Bác nhưng chẳng thấy đứa con, đứa cháu nào đến thăm bác cả. Cô Ngọc phải thốt lên lời chúc mừng sinh nhật
cho bác Nga vui và đôi mắt Bác sáng lên một niềm hạnh phúc. Cô Ngọc thấy tim mình thắt lại khi liên tưởng
đến rồi đây bác Nga sẽ còn bao nhiêu lần
nữa ngồi trong chiếc xe lăn đề nhìn ngày sinh nhật của Bác đến trong sự cô đon
và tuyệt vọng.
Đến ngày Tết, cô Ngọc cũng theo các sư cô vào thăm. Cụ Lũy ăn
mặc chỉnh tề va đang chờ đợi con cái đón về nhà ăn Tết, nhưng không biết Bác có
được về nhà hay không?
Hôm nay cũng là ngày
bác Nga bị stroke và ra đi trong sự cô đơn và đã có phút giây sống thật của mình
khi bác thều thảo nói lên câu “Con cho mẹ ở nhà.. đừng bỏ mẹ ở đây nữa ..Mẹ sợ.” Bác Nga đã sống trong ảo tưởng là các con đã
thương yêu Mẹ, đã thăm hỏi và săn sóc Mẹ nhưng thực tế, con cháu bác đã bỏ bê bác
sống trong sự cô đơn,và bác phải chết âm
thầm trong niềm hy vọng là được con cái đón về nhà đoàn tụ với con cháu.
Qua câu chuyện này, tôi nghĩ là các cụ cao niên đang buồn lắm
và đang nghĩ số phận của mình rồi đây sẽ ra sao?
Ngày xưa, đạo đức Á Đông đặt
nặng vấn đề con cái phải hiếu thuận với cha mẹ và phải có bổn phận nuôi dưỡng mẹ cha khi già lão.
Tình cảm gia đình rất là gắn bó, ông bà, cha mẹ, con cháu sống quây quần, vui vẻ
bên nhau.
Ngày nay, đờì sống văn
minh vật chất và nếp sống tự do cá nhân đã khiến cho tình cảm gia đình xa cách,
mạnh ai nấy sống theo sở thích và tự do riêng của mình. Con cái không muốn sống
gần gũi cha mẹ và cha mẹ cũng không muốn làm phiền đến con cháu nên chọn lựa cuối
cùng là nhiều cha mẹ già phải sống trong viên dưỡng lão như câu chuyện nói trên.
Nhân Ngày Vu Lan sắp đến, người viết xin mời các bạn đọc thêm
qua một vài cảm nghĩ dưới đây trong một bài viết của nhà văn Chu Tất Tiến do một
người bạn của tôi chuyển đến:
“Tại nhà thờ Saint Columban, linh mục T. đã làm nhiều người
nghe phải nhỏ lệ khi ông kể một câu chuyện về một người Mẹ đã nuôi cả mười đứa
con thành công về tài chánh, đứa Bác Sĩ, đứa Kỹ Sư, Dược Sĩ, nhưng rồi cả mười
đứa con ấy, không nuôi nổi một bà Mẹ già. Đứa nào cũng có lý do để từ chối
không muốn ở với Mẹ. Linh mục T. cũng kể lại lúc ông còn ở Chicago, có một lần
trong thời tiết lạnh giá, đến thăm một bà Mẹ, thấy căn nhà rộng mông mênh,
không có ai, vì hai vợ chồng đứa con đi làm cả. Điều ông quan tâm là thấy trong
nhà rất lạnh, bà Mẹ phải mặc hai áo nhưng vẫn lạnh cóng. Ông có hỏi bà mẹ tại
sao không mở máy sưởi, thì bà Mẹ cho biết là không dám mở vì sợ khi con đi làm
về, sẽ càm ràm là “tốn tiền điện quá!” Những đứa con sang trọng kia, có thể chờ
đến ngày Lễ Mẹ, thì đưa mẹ ra ăn tô phở, hoặc gọi điện thoại về nhà, nói: “I
love you, mom!” Thế là đủ bổn phận của một đứa con thành công ở Mỹ đối với
người mẹ yêu dấu của mình.
Những Bà Mẹ ở đây là hiện thân của Mẹ Việt Nam đau khổ, đã
hy sinh cả cuộc đời cho con cái, nhưng khi con cái phụ rẫy, bỏ bê, cũng im lặng
chấp nhận cho đến hết cuộc đời.
Có biết bao nhiêu trường hợp như thế trong cộng đồng Việt
Nam hải ngoại? Biết bao nhiêu bà mẹ âm thầm, lặng lẽ chịu đựng tất cả những đau
khổ từ khi lấy chồng, sinh con, rồi ráng nuôi dậy con nên người, sau đó lại
chấp nhận những đứa con bất hiếu như một định mệnh mà không hề thốt lời than
vãn?
(Nguồn: Nhân Ngày Lễ Mẹ, Nghĩ gì về những bà mẹ cô đơn- Tác
giả Chu Tất Tiến)
Hoặc như những người Cha như cụ Lũy trong câu chuyện Viện Dưỡng
Lão của nhà văn Trịnh Gia Mỹ kể trên:
“Ngày Tết, Ngoc cũng
theo mấy sư cô vào thăm. Cụ Lũy ăn mặc
chỉnh tề. Trên đầu còn đội thêm cái nón nỉ nê trông cụ có vẻ mạnh khỏe, khác hẵn
mọi ngày. Cụ nhìn Ngoc cười, uốn cái lưỡi
rồi nói: “Về”, và ngó mong ra cửa. Ngọc
thấy ánh mắt cụ Lũy y hệt ánh mắt của một đứa trẻ thơ mong Mẹ vê chợ. “Thời thơ trẻ thứ hai” Ai đó đã nói chắc không
sai. Ngồi với cụ Lũy một chút, định tiễn
Cụ ra xe khi các con cụ đến đón mà mãi vẫn chưa thấy nên Ngọc đành phải từ giã
cụ để sang thăm bác Nga, trong lòng cứ sợ trể, cứ sợ là Bác đã về”
(Nguồn: Viện Dưỡng Lão- Tác giả Trịnh Gia Mỹ)
Xin cám ơn tác giả Trịnh
Gia Mỹ và Chu Tất Tiến về các bài viết rất cảm động và có giá trị nói trên.
Qua những câu chuyện
kể trên, thật là hữu phúc cho các cha mẹ được con cái săn sóc, dưỡng nuôi trong
nhà khi già yếu và cũng thật đáng khen cho những người con hiếu thuận kính yêu phụng dưỡng cha mẹ lúc ốm đau.
Bây giờ ở xứ Mỹ này, nếu
Bạn kể chuyện Nhị thập tứ hiếu ngày xưa cho các con trẻ ngày nay nghe chắc
chắn các bạn trẻ hấp thụ văn hoá Mỹ này sẽ lấy làm ngạc nhiên lắm. Họ sẽ cho đấy
là chuyện cổ tích ngày xưa và đã “old fashion” quá rồi! Ngay cả việc hôn nhân do cha mẹ nhờ mối mai,
xem tuổi hợp hay không, ngày nay cũng đã
bị giới trẻ chê là “old fashion” rồi, huống chi là việc hiếu thuận nuôi dưỡng
cha mẹ già yếu ở nhà.
Mỗi thời mỗi khác, mỗi
trường hợp mỗi cách giải quyết khác nhau, tùy theo hoàn cảnh gia đình, quan niệm
sống và ý thức trách nhiệm của mỗi người, phải không bạn?
Riêng thiển ý của người viết thì số phần của con người, tốt
hay xấu, hạnh phúc hay đau khổ đều là do
duyên nghiệp mà ra.
Thi hào Nguyễn Du đã chẳng phải thốt:
“
“
“Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già.
Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh, nhưng chỉ có hiểu cuộc đời thì mới
sống thanh thản, sống thoải mái.
Qua một ngày, mất một ngày. Qua một ngày, vui một ngày. Vui
một ngày lãi một ngày...
Hanh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng
của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời
sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc và vui sướng là cảm giác và cảm nhận, điều
quan trọng là ở tâm trạng”
hoặc là:
“Cái được người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ
nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong đời tuỳ thuộc
vào sự thưởng thức nó ra sao. Người ta hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng
thức những gì cho mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm
cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc
sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình "Tỷ thượng
bất túc, tỷ hạ hữu dư", biết đủ thì lúc nào cũng vui "tri túc thường
lạc".
Tập cho mình nhiều
đam mê, vui với chúng không biết mệt mỏi, tự tìm niềm vui. Tốt bụng với mọi
người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui”.
(Nguồn: Hiểu
Đời- Tâm sự tuổi già - Tác giả Chu Dung Cơ)
Phải có tinh thần lạc
quan như thế thì dù có sống ở viện dưỡng lão hay ở nhà bạn cũng sẽ thấy vui sống
trong cõi trần này. Bạn đồng ý chứ?
Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các
bạn nhé.
Người giữ vườn
Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Hình ảnh và
tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi, ORTB 431-7232010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét