Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

Bài số 35 Một Cõi Thiền Nhàn




Chào quý bạn,

Đây là bài thứ ba mươi lăm của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Sống trong cõi trần lao xao này, có nhiều chuyện chúng ta cần phải nhớ nhưng cũng có nhiều chuyện chúng ta cần phải quên đi thì mới sống an sống khoẻ được, phải không bạn?
Là con người tình cảm, thấm nhuần đạo đức Á Đông, chúng ta lúc nào cũng phải nhớ đến công ơn của tổ tiên và của những vị anh hùng đã ra công dựng nước, giữ nước:

“Giang sơn Việt được tạo bằng gian khổ
Bằng mồ hôi, nước mắt, với hy sinh
Của mẹ cha, của chinh phụ chung tình
Của chiến sĩ, của mọi người dân Việt”

(Con nên hiểu – Thơ Sương Lam)

Chúng ta phải nhớ đến công ơn của cha mẹ đã sinh thành, dưỡng dục chúng ta từ lúc ấu thơ cho đến lúc trưởng thành:

 “Công Cha như núi Thái Sơn
 Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
 Một lần thờ mẹ kính cha
 Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”

(Ca dao Việt Nam)

Ở một cấp bực cao hơn, chúng ta phải nhớ lời dạy của đấng Cha Lành đã dạy chúng ta phải biết làm tu tập và thực hành những việc thiện lành để giúp mình, giúp người sống vui, sống hạnh phúc:

 Tránh các điều ác
Làm những điều lành
 Thanh tịnh tâm ý
 Lời chư Phật dạy

(Kinh Pháp Cú)

Lãng mạn và tình cảm hơn chúng ta chợt nhớ:

 “Những buổi sáng trên đường tới lớp
Trời thu buồn khắp mẽo sương giăng
Bao niềm thương nỗi nhớ xa gần
Trong thoáng chốc  quay về lũ lượt

Nào cha mẹ, trường xưa, bạn cũ
 Nào những ngày khốn khỏ điêu linh
 Nào bao nhiêu kỷ niệm ân tình
 Hình ảnh ấy bao giờ xoá được

(Saigòn còn gì để thương để nhớ- thơ Sương Lam)

Chính những niềm thương nỗi nhớ này đã làm cho chúng ta cứ mãi vuơng vấn, khổ đau mãi trong vòng sinh tử luân hồi với lý thuyết thập nhị nhân duyên của nhà Phật.

Chúng ta hãy tập quên đi những phiền muộn, sống vui với hiện tại.  Dĩ vãng đã qua rồi , tương lai thì chưa đến, chỉ có hiện tại mà thôi.
Xin mời quý bạn đọc qua mẫu chuyện Thiền dưới đây để thấy ý nghĩa cuả chữ Quên có ý nghĩa như thê nào nhé:

Điều đó rồi cũng qua đi

Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cần thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: "Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông sáu tháng để tìm chiếc vòng đó".

Benaiah trả lời: "Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?".

Nhà vua đáp: "Nó có những sức mạnh kỳ diệu. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui". Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.

Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.

Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi: "Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?". Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng ngời một nụ cười.

Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mùa lễ hội. "Nào, ông bạn của ta - vua Salomon hỏi - ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?". Tất cả cận thần có mặt đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: "Nó đây, thưa đức vua". Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó có khắc dòng chữ: "Điều đó rồi cũng qua đi".

Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất cả những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi...

(Nguồn: sưu tầm trên internet)

 Nhiều người ai sợ có bệnh Alzheimer với hơn 4,5 triệu người Mỹ mắc bệnh hiện nay và dự đoán tăng lên 15 triệu vào năm 2050. Theo nghiên cứu thì bệnh mất trí nhớ này là kết quả của sự chết của những tế bào thần kinh trong não bộ. Tuy nhiên các nhà khoa học vẫn chưa tìm đưọc nguyên nhân của sự kiện mất mát này.  Yếu tố  di truyên và môi trường đang được khảo sát có phải là nguyên nhân của chứng bệnh mất trí nhớ này hay chăng?  Đa số các trường hợp mắc bệnh xãy ra sau 65 tuổi nhưng đôi khi độ tuổi 30, 40, 50 cũng gbi mắc bệnh.  
 Tuy nhiên đôi khi  người bị  bệnh quên lại càng cảm thấy sung sướng hơn như người bệnh trong mẫu chuyện dưới đây. Lạ nhỉ?  Xin mời bạn cùng đọc với người viết mẫu chuyện dưới đây:

Bệnh Quên

Nước Tống có người đứng tuổi, tự nhiên mắc phải bệnh quên: buổi sáng lấy gì của ai, buổi chiều quên; ngày nay cho ai cái gì, ngày mai quên; ra đường quên cả đi, ở nhà quên cả ngối; trước đã làm gì , bây giờ quên hết; bây giờ đang làm gì, sau này quên hết.
cả nhà rất lo, xem bói không tốt, đi cúng không đỡ, đón thầy chửa thuốc cũng không khỏi. Sau có ông Thầy nước Lỗ đến xin chữa.  Ngưới nhà hứa nếu chữa khỏi, sẽ chia hai gia tài.
Ông thầy nói: Bệnh này bói không ra, cúng không khỏi, thuốc không trị được.  Nay tôi thử hóa tâm tính, biến trí huệ anh ta, may ra khỏi chăng?
Nói xong ông thầy liền sai lột áo để cho lạnh, thì anh tax in áo; sai cấm ăn để cho đói, thì anh ta xin ăn; sai đem vào chỗ tối, thì anh ta xin đem ra ánh sáng.
Ông thầy hớn hở bảo vợ con anh ta: Bệnh chửa được, song thuốc của ta bí truyền, không thể nói cho ai biết được.
Rồi đuổi cả người chung quanh, chỉ một mình ông ở với người bệny trong bảy ngày.  Chẳng biết ông thầy làm gì, mà cái bệnh lâu năm ấy lại khỏi ngay.
Khi anh có bệnh tỉnh như thường, bèn nổi giận, chửi vợ, đánh con, cầm dao đuổi ông thầy.  Người nhà bắt lại, hỏi nguyên do, thì anh ta than:
-          Lúc trước lòng ta thản nhiên, khoan khoái là chừng nào!  Trời đất có cùng không, ta chẳng cần biết.  Nay ta phải nhớ lại cả những việc làm vài mươi năm về trước, việc còn, việc mất, việc được việc thua, việc thương việc ghét, muôn mối ngổn ngang, nổi dậy bời bời…Ta chỉ sợ sau này ta muốn được một phút yên tâm quên đi tất cả, liệu còn có được nữa không ?
                                                                       Liệt Tử

( Nguồn: Cái Cười của Thánh Nhân của Thu Giang Nguyễn Duy Cần)
 
Người viết thường tự  mỉm cười một mình khi nhớ đến đinh nghĩa chữ Quên do chính người viết tự chế: “Nhớ là những gì còn lại sau khi Quên”, mỗi khi người viết quên làm một chuyện gì đó hay quên tên một người nào đó.  Còn bạn thì sao?


Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Hình ảnh và tài liệu sưu tầm trên internet, qua email

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét