Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011

Bài số 45 Một Cõi Thiền Nhàn





Chào quý bạn,

Đây là bài thứ bốn mươi lăm của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Tuần này người viết có nhiều chuyện vui muốn tâm tình với các bạn cho vui với 
“tuổi không còn trẻ nữa” của chúng ta.

Chuyện thứ nhất là những người trẻ và những người cao niên đã chịu khó ngồi lại với nhau trong buổi hội thảo tâm tình và góp ý xây dựng cộng đồng do tân ban chấp hành Cộng Đồng Việt Nam nhiệm kỳ 2010-2012 tổ chức tại thư viện Midland ngày thứ bảy 8-21-10 vừa qua.
Tường trình về buổi hội thảo này đã được đăng trong ORTB số 436 ngày 27 tháng 8 cho nên người viết không nhắc lại ở nơi đây.  Điều mà người viết muốn nói là tình thương mến, sự giúp đỡ, khích lệ của thế hệ cha anh gửi đến BCH/CĐVNOR  và tinh thần dấn thân  phục vụ xã hội, cộng đồng của những người bạn trẻ trong ban chấp hành công đồng đã được thể hiện trong buổi hội thảo này.  Chủ đề “Làm thế nào để chúng ta đoàn kết hơn và làm thế nào để các đoàn thể, giới trẻ tham gia vào các sinh hoạt cộng đồng” được  thảo luận thật hào hứng, sôi nổi.

Người viết lẳng lặng quan sát buổi thảo luận và cũng thấy phấn khởi, vui lây với ban tổ chức cùng ban chấp hành trong ngày hôm ấy.  Người viết vẫn hy vọng là “ngày hôm nay sẽ đẹp hơn ngày hôm qua nhưng vẫn không bằng ngày mai” nếu mọi người biết thương yêu và đoàn kết nhau để xây dựng cộng đồng.  Người viết chỉ muốn nhắc nhở với ban chấp hành mới là “có thực mới vực được đạo” và nước Mỹ là một nước “pháp trị” trong mọi sinh hoạt cá nhân hay đoàn thể.  Muốn tổ chức thành công thì  phải có tiền tài trợ cho các chi phí các sinh hoạt. Bên cạnh sự giúp đỡ của các đồng hương qua các buổi tiệc gây quỹ, quyên tặng cá nhân, điều quan trọng  nhất phải được sự giúp đỡ tài chánh hợp lệ, hợp pháp của chính phủ và của các cơ sở thương mại, công ty lớn trên nguyên tắc hai bên cùng có lợi: một bên nhận tiền để tổ chức các sinh hoạt cộng đồng, một bên cho tiền để được khai thuế hợp pháp. Muốn được thế thì Công Đồng Viết Nam Oregon hiện tại phải có tư cách pháp nhân và ID Tax hợp pháp, đúng luật. Việc này chắc chắn là tân ban chấp hành cộng đồng phải hiểu rõ rồi vì trong buổi hội thảo vừa qua, người viết đã thấy sự tham gia của nhiều tổ chức và nhân sĩ có uy tín, hiểu rõ về luật lệ Hoa Kỳ.  Vấn đề còn lại là lời kêu gọi đoàn kết của ban chấp hành có được các tổ chức, các nhân sĩ này đáp ứng và thật tâm giúp đỡ cộng đồng hay không mà thôi?
 Xin chúc phúc cho những người trẻ trong tân ban chấp hành và cầu nguyện cho mọi người biết yêu thương, đoàn kết nhau để xây dựng tốt một cộng đồng Việt Nam ở Oregon.

Chuyện thứ hai  là các vị cao niên sinh hoạt trong Hội  Người Việt Cao Niên Oregon và trong Nhóm Sinh Hoạt Người Việt ở Trung Tâm Sức Khoẻ và Dịch vụ Á Chậu đã tìm được “niềm vui tuổi hạc” của mình qua các sinh hoạt vui nhộn, hữu ích và đầy tình thương yêu khi tham dự các buổi pinic, du ngoạn ngoài trời và bán garage sale gây quỹ.  Có thấy được những ánh mắt sáng ngời, những nụ cười vui vẻ của quý vị cao niên trong các sinh hoạt này, bạn sẽ thấy “đời vẫn còn đẹp sao!”
Vợ chồng người viết là những người đã tham gia vào các sinh hoạt này nên muốn được chia sẻ niềm vui này đến cùng các bạn để cùng vui với  nhau vì người viết đã đọc ở đâu đấy câu thơ hay hay dưới đây:

“Dẫu có buồn trong thế giới này khó hiểu
Thế giới này vẫn đẹp
 Hãy xóa đi nét dáng tình cờ
Anh sẽ thấy thế giới này rất đẹp”
Blok

Chúng ta cần có một thái độ lạc quan trong cuộc sống, quên đi những chuyện phiền não, vui đùa với bạn bè vì “thời gian như một con sông, nó không trở về nguồn” và nhất là, “Hoàng kim thì có nhiều trên thế giới, bạn bè già tóc bạc thì rất ít” như ngạn ngữ phương Đông đã nói. Bạn có đồng ý với tôi chăng?

Tôi đã từng đi viếng thăm những người bạn già đang đau bịnh.  Nhìn bạn nằm buồn thiu trên giường bịnh, tôi cũng thấy buồn theo khi nghĩ đến một ngày kia rồi mình cũng sẽ như thế vì quy luật sinh, lão, bệnh, tử có chừa ai đâu.  Bởi thế trong khi thời gian, sức khoẻ, tài chánh còn cho phép, chúng ta cần sống vui sống khoẻ được ngày nào mừng ngày nấy. Chúng ta cần tham gia vào các sinh hoạt dành cho những người cao niên, giúp đỡ cộng đồng hơn là ngồi ôm mãi cái Tivi xem phim truyên hoài sẽ “mụ” người đi nhé!

Khi còn học trung học, trong giờ giảng văn, người viết mê say nghe thầy giảng về Nguyễn  Khuyến, Nguyễn Bỉnh Khiêm và ao ước được sồng một đời sống như cụ Nguyễn Công Trứ ngày xưa.  Người viết tâm đắc nhất bài thơ  Chữ Nhàn của Ông, xin được trích dẫn dưới đây:

Chữ Nhàn

“….Thoát sinh ra thì đà khóc chóe,
Trần có vui sao chẳng cười khì ?
Khi hỷ lạc, khi ái ố, lúc sầu bi,
Chứa chi lắm một bầu nhân dục.

Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc,
Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn
Cầm kỳ thi tửu với giang sơn,
Dễ mấy kẻ xuất trần xuất thế.

Ngã kim nhật tại tọa chi địa,
Cổ chi nhân tằng tiên ngã tọa chi.
Ngàn muôn năm âu cũng thế ni,
Ai hay hát mà ai hay nghe hát ?

Sông Xích Bích buông thuyền năm Nhâm Tuất,
Để ông Tô riêng một thú thanh cao
Chữ nhàn là chữ làm sao? ”

Bây giờ ở thế kỷ 21, Nhàn cũng có thể được hiểu là sống thoải mái, thong dong, không vội vã và mọi người nam, phụ, lão, ấu  đều có thể hưởng nhàn, ít nhất một ngày trong năm gọi là Ngày Không Vội Vã ở Canada qua đoạn văn dưới đây của tác giả Hoàng Thanh, người viết xin được trích dẫn chia sẻ cùng các bạn:

Một Ngày Không Vội Vã

“….Thế là Má tôi bật tivi lên. Trên màn ảnh, đài nào cũng đang nói về cái ngày đặc biệt này. Ồ, thì ra là từ vài năm nay, mỗi năm chính phủ Canada chọn ra một ngày, thường là vào mùa hè, một ngày cuối tuần, và năm nay rơi vào ngày 26 tháng 6, gọi là " một ngày không vội vã ".

Khoảng chừng vài tuần truớc đó, là báo chí, các cơ quan truyền thông đều loan báo và nhắc nhở để mọi người chuẩn bị. " Ngày không vội vã " bắt đầu từ 8 giờ sáng cho đến 9 giờ tối. Mọi người được khuyên là " Bạn hãy ngủ cho thẳng giấc, thức dậy khi nào mình muốn. Hãy nhâm nhi tách cà phê , và ngồi ngắm khu vườn của bạn, nghe tiếng chim hót líu lo . Hãy đi ra ngoài nếu bạn thích, vào ăn trưa ở một restaurant nào mà bỗng dưng bạn muốn. Còn nếu không, bạn có thể mời bè bạn đến nhà làm BBQ. Bạn cũng có thể chạy xe đạp một vòng thành phố, hay nằm dài trên bãi cỏ của một công viên gần nhà, vân vân và .. vân vân " .

Tóm lại, chính phủ khuyến khích người dân : "Hãy enjoy từng phút giây hạnh phúc, bình an của ... một ngày không vội vã. Hãy biết sống và tận hưởng Hạnh phúc ở quanh ta", như lời của một người phóng viên trên đài tivi đang nói.

Rồi còn có các màn phỏng vấn vài người dân, hỏi xem họ dự định sẽ làm gì trong cái ngày đặc biệt này trong năm, thì đa số câu trả lời đều là " spend time với gia đình, người thân ".

Có một cảnh trên màn hình làm tôi nhớ mãi. Hình ảnh một cụ già tóc bạc phơ, lụm cụm trả lời phỏng vấn với nụ cười móm mém "Tôi luôn mong đợi và yêu nhất cái ngày này trong năm, vì đó là ngày duy nhất mà tất cả con cháu tôi không ... bận rộn, chúng nó tề tựu đông đủ để họp mặt với tôi. Cám ơn chính phủ, cám ơn ân nhân nào đã " đặt ra " cái ngày ý nghĩa này ... " .
(Nguồn: Một Ngày Không Vội Vã- Hoàng Thanh qua email bạn gửi)

Bạn có muốn chính phủ Hoa Kỳ cũng chọn một ngày nào trong năm để làm Ngày Không Vội Vã hay chăng vì đời sống ở Mỹ cũng tất bật, bận rộn quá nên cũng cần phải có một ngày như thế.  Người viết xin cám ơn tác giả Hoàng Thanh đã chia sẻ và giúp cho tôi có  ý niệm hay đẹp về chữ Nhàn đời nay và  Một Ngày Không Vội Vã của Canada.

Nếu chúng ta sống được một ngày không vội vã như thế  thì xem như chúng ta đã có được một ngày hưởng Nhàn rồi, phải không bạn? Chúc các bạn sống được nhiều ngày không vội vã trong đời.

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên  internet và qua email bạn gửi, ORTB 437-9032010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét