Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

Bài số39 Một Cõi Thiền Nhàn





Chào quý bạn,

Đây là bài thứ ba mươi chín của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

 Chủ Nhật vừa qua, người viết đã đến chùa Ngọc Sơn để bỏ phiếu bầu cho liên danh ứng cử Ban Chấp Hành Cộng Đồng Việt nam Oregon. Liên danh này là những người trẻ đầy nhiệt huyết, có thiện chí muốn xây dựng một cộng đồng Việt Nam lớn mạnh, đoàn kết, yêu chuộng tự do nhân bản, có tiếng nói hữu hiệu với chính quyền địa phương sở tại.  Đó là  liên danh của các người bạn  trẻ Trần Quang Đệ, Nguyễn Thanh Tâm, Vương Ngọc  Lan, Nguyễn Nhật Linh.

 Họ là những người trẻ tuy đã được giáo dục, hội nhập và sinh hoạt trong xã hội Mỹ nhưng họ vẫn còn muốn bảo tồn và phát huy truyền thống tốt đẹp văn hoá Việt Nam, muốn tiếp nối tinh thần yêu chuộng hòa bình dân chủ của thế hệ cha ông nên đã dấn thân ra phục vụ đồng hương Việt Nam, dù họ cũng rất bận bịu việc gia đình, công ăn việc làm của họ.

Người xưa đã từng nói “Tre tàn măng học”. Chúng ta, những người của những thế hệ trước, chưa thực hiện được hết những hoài bão, những lý tưởng mà chúng ta hằng ấp ủ, đã đến lúc chúng ta phải truyền trao kinh nghiệm, khuyến khích, ủng hộ tinh thần phục vụ công ích của những người trẻ này. Hãy để họ có cơ hội làm việc, học hỏi kinh nghiệm, áp dụng những sở trường, tài năng của họ vào việc xây dựng một cộng đồng Việt Nam lớn mạnh, đoàn kết, có uy tín trong xã hội mà chúng ta và họ đang sống ngày nay.

 Dù sao đi nữa chúng ta vẫn là người Việt Nam cùng chung một dòng giống Lạc Hồng, cùng có một lý tưởng bảo vệ tự do thì xin hãy gạt bỏ đi những tự ái cá nhân, những quyền lợi riêng tư mà cùng chung nhau góp công góp sức xây dựng một cộng đồng Việt Nam vững mạnh để thế giới nể kiêng; như vậy vẫn tốt đẹp  hơn là ngồi phê bình, chỉ trích lẫn nhau. Hãy trao cho nhau một cành hồng vì bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng còn phảng phất mùi thơm. Bạn nhỉ?

Tôi nghĩ hôm nay có 4 người bạn trẻ đang nở nụ cười sung sướng khi nhận được thêm một lá phiều bầu tín nhiệm của tôi dành cho họ. Thêm một lá phiếu tín nhiệm là thêm một niềm vui, thêm một nụ cười. Người ta thường nói: “Đồng thinh tương ứng, đồng khí tương cầu, đồng bệnh tương lân”.  Những người trẻ này là hình ảnh của tôi 40 năm về trước, rất hăng say muốn phục vụ xã hội với những gì mình đã học hỏi ở nhà trường.  Tôi cũng đã cười sung sướng khi được sự tín nhiệm của những bậc đàn anh đi trước.  Ngày xưa khi mới ra trường và hội nhập vào các sinh hoạt xã hội, tôi cũng thường yêu cầu các bậc trưởng thượng hãy  trao cho tôi cơ hội để  tôi có thể chứng minh thiện chí và khả năng làm việc của tôi.  Tôi đã không làm cho họ thất vọng mà trái lại, tôi đã được sự tín nhiêm của họ vì tôi đã không phụ lòng họ. Đó là một kinh nghiệm đáng quý của kẻ trao và người nhận.  Hôm nay, đã đến phiên tôi phải đứng sang một bên để cho những người trẻ tiến lên, khuyến khích và giúp đỡ họ làm tốt công việc như ngày xưa các bậc trưởng thượng của tôi đã làm và đã tín nhiệm tôi. Hy vọng những người bạn trẻ này cũng sẽ không phụ lòng thương yêu của các đồng hương đã bỏ phiếu tín nhiệm mình.  Đặc biệt là đối với những cụ gíà đã đi bỏ phiếu như bà cụ 90 tuổi ở chùa Ngọc Sơn trong hình kèm theo bài viết này. Các bạn trẻ thân mến của tôi nhớ nhé!

 Hiên tại, tôi chỉ là một người tầm thường, bé nhỏ trong cộng đồng Việt Nam tại Oregon.  Tôi không biết làm gì hơn là xin được trao niềm vui nụ cười đến cho các đồng hương và đặc biệt cho các bạn trẻ thế hệ tiếp nối chúng tôi.
 Xin được chia sẻ với các bạn một mẫu chuyện nho nhỏ dưới đây đọc cho vui nhé:

Phần thưởng của nụ cười

Có một anh hề chết đi và được đưa lên trước tòa Chúa để chịu phán xét. Chúa hỏi :

- Anh đã làm được những gì trong cuộc sống ở trần gian.

Anh ta lo toát cả mồ hôi hột vì thấy mình chẳng làm nên trò trống chi cả. Anh ta bèn thưa lên :

- Lạy Chúa, con chỉ làm cho người ta cười mà thôi.

Chúa liền phán :

- Này con, hãy vào lãnh nhận phần thưởng đã được sắm sẵn cho con, vì khi con làm cho người ta cuời và vui sướng, thì đó là con đã làm cho chính Ta cười và vui sướng rồi vậy.

(Nguồn:sưu tầm trên internet)

 Theo tin tức thời sự nóng bỏng, cũng trong ngày chủ nhật 7-11-10 vừa qua, đội tuyển Tây Ban Nha đã thắng World Cup 2010, đoạt được chức Vô Địch Túc Cầu Thế Giới sau khi đá thắng đội tuyển Hoà Lan tỉ số 1-0 trong trận chung kết tại Johannesburg, Nam Phi.

  Tôi lại nhớ đến  câu: “Niềm vui và sự thành công của người này lại là nỗi buồn và sự thất bại của kẻ  khác”. Đã lâu lắm rồi khi tôi còn trẻ, tôi đã  đọc quyển truyện Chiến Tranh và Hoà Bình. Ở đoạn cuối của quyển truyện này, tôi đã đọc và tôi vẫn nhớ  câu nói này cho đến bây giờ.  Đối với tôi, đây là một câu nói có ý nghĩa và đầy triết lý sống thực trong cuộc đời của chúng ta.  Hôm nay, tôi thấy những nụ cười sung sướng của đội tuyển Tây Ban Nha khi ôm chiếc cúp vàng trong tay và những giọt lệ trên gương mặt ưu buồn của các tuyển thủ Hoà Lan khi thua trận.  Con người ở chốn bụi hồng lao xao này đã khổ vì những vui buồn của trần thế.  Có được thì vui mừng  hớn hở, mất đi thì buồn bả, ưu sầu. Đức Phật đã dạy đời là bể Khổ, quả đúng không sai!

Trong giải World Cup lần này, một “nhà tiên tri đặc biệt”, chú bạch tuộc tên Paul đã đoán chính xác là đội Tây Ban Nha sẽ thắng đội Hoà Lan để dành giải hạng nhất.   Paul là tên của một con bạch tuộc hiện đang được nuôi tại trung tâm triển lãm thủy  vật (Sea Life Aquarium) tại Obenhausen ở Đức.  Trong giải World Cup kỳ này, mọi tiên đoán của Paul đều đúng.   Để biết được sự tiên tri của Paul, người ta thả vào bể kính hai hộp thức ăn trên đó có hai lá cờ của nưóc tham dự cuộc đấu. Nếu Paul chọn hộp thức ăn có lá cờ nước nào, đội bóng của nước ấy thắng trận.  Paul đã đoán đúng đội Đức sẽ thua đội Tây Ban Nha ở trận  bán kết ngày 7-7-10 và đã đoán đúng đội Hoà Lan sẽ thua đội Tây Ban Nha ở  trận chung kết ngày 7-11-10. Tên tuổi của Paul xuất hiện trên nhiều hệ thống truyền thông, truyền hình và báo chí có uy tín trên thế giới.  Paul đã trở thành một hiện tượng thú vị, và trở thành “ngôi sao” được nhắc nhở nhiều nhất trong giải World Cup năm nay
Bạn nghĩ gì về hiện tượng đặc biệt này?
 
Riêng  thiển ý của người viết,  trong thê giới mà chúng ta đang sống có nhiều sự việc huyền bí, lạ lùng mà khoa học không thể giải thích được.  Có những sự việc, những hiện tượng mà với con mặt “nhục nhãn” ta không thể thấy được và với cái trí óc thô thiển, ta không thể phán đoán là đúng hay sai nên chúng ta đã gây nhiều cuộc tranh cãi về hiện tượng, sự việc đó.

Qua sách vỡ, chúng ta biết được con người có những khả năng siêu phàm.  Nếu được tu tập đúng đắn thì những khả năng đó sẽ được khai mở và phát triển.

Tuy nhiên, cứu cánh của việc học Đạo là tìm cách diệt Khổ và sống an vui chứ không phải học  để phát triển thần thông siêu phàm nhập thánh vì một người thần thông đệ nhất như đức Mục Kiều Liên vẫn còn bị chết dưới bàn tay của kẻ ngoại đạo kia mà.

 Xin mời quý bạn đọc một câu chuyện Thiền vui vui nho nhỏ dưới đây nhé:

Tinh tấn hay làm biếng

Một vị tăng luyện phép thần thông có thể ngồi trên mây đi đây đi đó tùy ý.  Ông cố gắng thuyết phục ngưòi bạn:
-           Hãy luyện pháp môn này, thành công rồi thật là diệu dụng.
Người bạn hỏi:
-          Diệu dụng gì?
-          Ấy,  lúc đó bạn có thể đi đây đi đó dễ dàng mà không một chút mệt nhọc.
-           Ủa, vậy ra tinh tấn chỉ để được làm biếng hay sao?

Lời góp ý: Người ta không biết rằng ai cũng có sẵn thần thông diệu dụng, nên cứ mãi đi tìm diệu dụng thần thông, không hề quan tâm sử dụng kho tàng khả năng quý báu của mình.
 Khi bại liệt mới biết chân đi là thần thông, khi nhặm mắt mới hay cái nhìn là diệu dụng.  Chỉ riêng bàn tay của con người đã đa năng đến nỗi chưa robot điện tử nào thực hiện được khả năng tương tự.  Người ta chưa khám phá hết tiềm năng của con người đã vội muốn thành tiên, cũng như chưa hiểu hết trái đất đã mong chinh phục các vì sao.  Đó là bệnh “đứng núi này trông núi nọ”.
 Quyền năng, đó là một trong những khuynh hướng tính dục của bản ngã.  Những người cố gắng tu luyện thần thông, nói là để có phương tiện độ đời, trên thực tế chỉ là vị ngã.  Nếu đã giác ngộ, thì mọi phương tiện sẵn có đều là thần thông diệu dụng, chẳng cần thêm bớt, chẳng cần lấy bỏ.  Hét, đánh, bửa củi, gánh nước, đi đứng, nằm ngồi.. há chẳng phải là phương tiện độ đời thiện xảo của các vị thiền sư đó sao?
(Nguồn:  trích trong Vi tiếu- Viên Minh)

Tóm lại, trong cuộc sống trần thế vẫn có nhiều điều chúng ta chưa biết đến với khả năng hiểu biết hạn hẹp của chúng ta. Chúng ta phải cố gắng tu tập không phải để phát triển nhữnng sự thần thông mà là để thoát khổ và sống an vui.  Làm được một điều thiện lành, đem lại niềm vui nụ cười cho ta, cho người vẫn là một điều cần thiết trong cuộc sống hiện tại.  Bạn đồng ý chứ?

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Hình ảnh và tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi, ORTB 430-7162010))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét