Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011

bài số 43 Một Cõi Thiền Nhàn




Chào quý bạn,

Đây là bài thứ bốn mươi ba của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Người viết vừa mới trở về nơi xưa chốn cũ  Portland sau một thời gian dài thăm viếng  Liên Bang Nga và các nước Bắc Âu do công ty du lịch AV Travel tổ chức.
  Nguyễn Du đã có viết “Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng” để diễn tả tâm trạng của một người khi xa nhau nhưng vẫn còn thương nhớ đến nhau. Dù chỉ xa nhau một thời gian ngắn nhưng người viết vẫn vấn vương tình thương mến của những độc giả đã viếng thăm khu vườn  Một Cõi Thiền Nhàn do SL phụ trách. Khi ôm cô cháu nội Mya Ngọc Vy đáng yêu vào lòng, nhìn nét mặt nụ cười “Welcome Home” của người thân và bạn bè, tôi thấy vui và thấy đời vẫn  còn đẹp sao!  Thế mới biết, con người sống không phải chỉ cần có “bánh mì” hay “cơm gạo” mà còn có thêm những tình cảm thương yêu quý mến nhau nữa, phải không bạn?

 Được đi “tiếu ngạo giang hồ” nhiều nơi xa lạ trên thế giới quả nhiên là một duyên phúc tốt đẹp mà ai cũng mong ước vì bạn sẽ biết thêm nhiều điều mới lạ, chính mắt nhìn thấy, nghe thấy những gì bạn đã đọc qua sách vỡ, báo chí, qua những phương tiện truyền thông khác. Bạn sẽ thấy mình nhỏ bé hơn trước những cảnh vật thiên nhiên hay công trình, kiến trúc vĩ đại đã có tự ngàn xưa mà mãi tới bây giờ bạn mới biết.

Bạn sẽ nhìn thấy đời sống con người mỗi nơi mỗi khác. Có nơi thì sao quá nghèo khổ khốn cùng như đời sống của những người nghèo sống trên hè phố ở Ấn Độ.  Có nơi sao quá xa hoa phù phiếm như đời sống của các vị vua chúa trong các cung điện ở điện Versaille xứ  Pháp, cung điện mùa  Đông của các Sa Hoàng xứ  Nga, Tử Cấm Thành của  Trung Quốc.  Cũng cùng là một kiếp người nhưng sao có sự khác biệt như thế?  Có thể nào được giải thích theo luật nhân quả của nhà Phật hay chăng: làm lành sẽ được hưởng phước lành, làm ác sẽ phải nhận hậu quả xấu và con người khi chết đi, không mang theo được gì cả mà chỉ mang theo nghiệp duyên mà ta đã tạo, để rồi luân chuyển mãi trong vòng sinh tử luân hồi.

Nhân chuyện làm việc thiện lành, người viết xin chia sẻ với các bạn mẫu chuyện Thiền nho nhỏ dưới đây để bạn tùy nghi suy nghĩ nhé:

Cổng Chùa
Ngày xưa, có một trưởng giả tên Heizayemon. Ông cố gằng thực hiện những công đức - theo lời dạy của Tiên Thánh - suốt đời mình.
Một người sốt să’ng và chăm chỉ, Heizayemon thường đem tài sản xài rộng rải vào những việc từ thiện, bố thí, và lợi ích.
Nhiều trẻ gia đình nghèo khó được quan tâm giúp đỡ, và cá nhân ông đã từng cống hiến tiền bạc xây cất nhiều cầu cống, đường sá trong vùng để dân chúng thuận tiện qua lại.
Khi ông chết, Heizayemon di chúc rằng tài sản của ông để lại phải được dùng để làm những việc từ thiện tiếp tục nhiều thế hệ,và con cháu ông tôn trọng điều này.
Một hôm, người ta kể rằng có một vị sa môn xuất hiện trước cửa nhà ông. Dường như vị tu sĩ này đã nghe việc bố thí vô vị lợi của vị trưởng giả đặc biệt hơn những người giàu có cùng thời, và ông đến để xin tiền xây một cổng chùa.

Nhà từ thiện cười và bảo rằng:
- Tôi giúp mọi người vì tôi không chịu nổi khi thấy họ đau khổ. Còn ngôi chùa không có cổng có gì tệ hại đâu?

(Nguồn: Những nụ cười Thiền)

Và cũng từ chữ Phúc, mỗi người có một quan niệm khác nhau. Có người cho rằng được giàu sang  quan quyền, phú quý là có phúc.  Có người cho rằng gia đình có con cháu đầy đàn, biết  hiếu thuận là có phúc. Có người cho rằng sống lâu trăm tuổi là có phúc.
Dĩ nhiên được phúc, lộc, thọ tam đa như thế quả thật là có phúc.
Người viết cũng xin chia sẻ thêm 5 điều phúc, 6 điều vui,7 điều sung sướng, 8 cái chút xíu dưới đây.  Nếu bạn thấy vui khi có được những điều ấy thì kể như mình đã có phúc rồi đấy nhé.  

5 PHÚC

1. Có thân thể mạnh khỏe, gọi là phúc.
2. Có vui thú đọc sách, gọi là phúc.
3. Có bạn bè tri kỷ, gọi là phúc.
4. Có người nhớ đến anh, gọi là phúc.
5. Làm những việc mà mình thích làm, gọi là phúc.

6 VUI

Một vui là hưu nhưng không nghỉ.
Hai vui là con cái độc lập.
Ba vui là vô dục tắc cương.
Bốn vui là vui vẻ vấn tâm mà không xấu hổ.
Năm vui là có nhiều bạn hữu.
Sáu vui là tâm tình không già.

7 SUNG SƯỚNG

1. Biết đủ thường sung sướng.
2. Biết giải trí khi nhàn rỗi.
3. Biết đắc chí tìm niềm vui.
4. Khi cấp thời biết tìm niềm vui.
5. Biết dùng người làm vui.
6. Biết vui khi hành thiện.
7. Bình an là vui nhất.

8 CHÚT XÍU

1. Miệng ngọt ngào thêm một chút nữa.
2. Đầu óc hoạt động thêm một chút nữa.
3. Nóng giận ít thêm một chút nữa.
4. Độ lượng nhiều hơn một chút nữa.
5. Lòng rộng rãi thêm một chút nữa.
6. Làm việc nhiều thêm một chút nữa.
7. Nói năng nhẹ nhàng thêm chút xíu nữa.
8. Mĩm cười nhiều thêm chút nữa.

Bạn thử thí nghiệm xem ra sao nhé?
Riêng thiển ý của người viết, ở trong cái tuổi “không còn trẻ nữa như hiện tại, người viết chỉ mong cầ: thân không tật bịnh, tâm không phiền não, có trí huệ sáng suốt  là có phúc quá rồi.  Bạn có đồng ý với tôi chăng?

 Người viết thường “dụ khị” mấy người bạn “không còn trẻ nữa” của người viết rằng: Nếu có đủ thời gian, sức khoẻ và tài chánh cho phép thì bạn cũng cần nên đi “tiếu ngạo giang hồ” một chuyến cho vui”. Khi đi chơi, tâm trí bạn sẽ thấy thoải mái hơn một tí, trái tim và con mắt của bạn sẽ mở rộng thêm một tí và bạn sẽ trở thành khiêm tốn hơn một tí vì bạn sẽ thấy trong thế giới bao la, giữa trời cao biển rộng, kiến thức của mình còn ít ỏi lắm vì có nhiều điều mình chưa thấy, chưa nghe, chưa biết nhưng những sự việc đó đã hiện hữu từ lâu rồi. Ngay cả Đức Phật là Đấng toàn giác mà còn phải nói: “Sự hiểu biết của ta như là hạt cát của sông Hằng, như nắm lá  ta có trong tay so với lá trong khu rừng”.

 Thật vậy bạn ạ!  Đứng trước những địa điểm du lịch và thắng cảnh đẹp như Quảng trường đỏ, điện  Kremmling ở thành phố Moscow, cung điện mùa hè Peterhof, cung điện mùa Đông, Làng Nga Hoàng ở Saint Petersburg ở Liên bang Nga; các vương cung thánh đường, các cung điện hoàng gia ở  Phần Lan, vương quốc Na Uy, Thuy Điển,  Đan Mạch; Van Lý trường thành ở Trung Quốc, Ngôi mộ  Taj  Mahal ở Ấn Độ, tòa thánh Vatican ở Ý, Đế thiên Đế thích ở Campuchia….  bạn sẽ thấy thán phục tài trí của tiền nhân xa xưa trên thế giới đã tạo dựng nhiều công trình vĩ đại như thế để cho người đời sau chiêm ngưỡng.
 Tuy nhiên, người viết vẫn thấy ngậm ngùi thương xót cho  người xưa khi chợt nhớ đến bài thơ dưới đây của Bà Huyện Thanh Quan khi ngắm nhìn những chứng tích ngày xưa để lại:

Tạo hóa gây chi cuộc hí trường
Ðến nay thấm thoắt mấy tinh sương
Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương
Ðá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Nước còn cau mặt với tang thương.
Ngàn năm gương cũ soi kim cổ
Cảnh đấy người đây luống đoạn trường
Thôi thì ta hãy vui với những gì ta đang có trong hiện tại, bạn nhỉ?

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Hình ảnh và tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạngửi, ORTB 436 8272010)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét