Đã có một thời bà con miền Nam mê say câu vọng cổ :
Ôi ! tu là cội phúc,
tình là giây oan,
Nhưng,
Tình chưa trọn thì tu làm sao cho thành được ?
Đó là chuyện tình “Lan và Điệp.” Ngòai đời xem ra củng gần
giống như vậy.
Trong chiều hướng “Giúp nhau tìm lại niềm vui .” Sương Lam
đã đóng góp 60 bài tham luận có giá trị
trên Oregon Thời Báo trong năm qua.
Giáng sinh năm nay, vừa tròn một năm, biết bao thăng trầm
trong cuộc sống. Trong phạm vi nhỏ hẹp văn học nghệ thuật, miền Tây Bắc Hoa Kỳ,
ta thử chúng ta, nhìn lại xem người viết,
nhà văn nữ Sương Lam, và nguời đọc đã chia xẻ với nhau được những gì
?
Sương Lam đem “Tâm tình làm văn nghệ.” Trong năm qua, bao
nhiêu điều đáng nói, và nói sao hết, trong một bài nhận xét có giới hạn 2000
chử. Nhưng, người viết, như một bà nội
trợ nấu ăn, mà chúng ta là những người thưởng thức, ít ra củng phải biết ngon
dở để khỏi mang tiếng :
“ Thực bất tri
tì vị công làm uổng công .”
Chủ đích của Sương Lam đã rõ: giúp nhau tìm lại niềm vui
trong cuộc sống cuối đời, của quý vị cao niên, nơi viễn xứ. Để hướng dẫn, SL
phân tách bài thơ nổi tiếng: Nhất Chi Mai:
“Xuân khứ bách
hoa lạc
Xuân đáo
bách hoa khai
Sụ trục
nhãn tiền quá
Lão tùng đầu thượng lai
Mạc tận
xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền
tạc dạ nhất chi mai
( Thiền
Sư Thích Mãn Giác )
Xuân đi
trăm hoa rụng
Xuân đến
trăm hoa nở
Việc đời
qua trước mắt
Trên đầu
già đến nơi
Đừng bảo
xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua
sân trước nở cành mai.
Bài thơ ngắn, gọn, đã gói ghém triết lý cao cả của Phật giáo:
Sinh , Lão, Bệnh, Tử, Sắc, Không.. Cuối cùng
Cô nhấn mạnh: hoa nở, hoa tàn rồi hoa lại nở. Vòng tròn ấy không bao giờ ngưng
nghỉ. Chúng ta đừng ngại một sư mất mát nào. Cứ làm lành tránh dữ, mọi chuyện
rồi sẽ tốt đẹp.
Để giúp ta
vui sống trong hiện tại, đừng quá suy nghỉ về quá khứ, không quá lo âu với tương
lai, Sương Lam trích dẫn bài thơ nổi tiếng :
“Còn gặp
nhau thì hãy cứ vui
Chuyện
đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh
như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.”
(Tôn
Nữ Hỹ Khương )
Về cuộc sống hạnh phúc lứa đôi, Sương Lam khuyên vợ chồng
nên dĩ hòa vi quý.
“Chồng giận thì vợ làm lành,
Miệng cười hớn hở rằng anh giận gì?”
Cô đem chuyện 2 con khỉ già, gợi ra hình ảnh hai vợ chồng già vuốt tóc cho nhau, đôi khi “giận
thì giận mà thương thì thương .” Và cô sưu tầm bài thơ
“Đôi Dép” đã cho ta xúc động mãnh liệt. Tuy hai chiếc dép
trái chiều nhau, nhưng khi một chiếc mất đi, không có gì thay thế được, bước đi
sẽ gập ghềnh. Bởi vậy, hôm nay còn có với
nhau, nên yêu thương chung thủy.
Cám ơn
Sương Lam đã bỏ công sưu tầm, chắt lọc tinh hoa cuộc sống, để dâng hiến cho
đời, mà chúng ta hân hạnh tận hưởng hôm nay.
Tuy nhiên, tình chưa trọn thì tu làm sao cho thành được?
Rong chơi trong khu “ Thiền Nhàn.” của Sương Lam thì thảnh
thơi thật. Nhưng ngày xưa, Tuệ Trung Thương sĩ, một Thiền Sư nổi tiếng, đã từng
cởi áo cà sa đi vào chinh chiến. Và ngày nay, nhiều vị tu hành, đang quan tâm
đến vận nước, đến nổi đau của bá tánh.
Cho nên một số đông chúng tôi, như nghiệp lực thúc đẩy, chân
muốn vào khu an lạc thiền nhàn của SL, mà tâm còn xao động với nổi buồn thế kỹ.
“Em đâu biết mạ vàng gươm giáo
Em có hay tàn bạo tô son ?
Cơm không no mà nói chuyện thiên đường
Áo
không ấm mà xiểm gièm địa ngục
Ai dám bảo thế nầy là hạnh phúc
Hảy trả tôi về địa ngục những ngày xưa
(
Tù nhân)
Phạm Việt Cường
Từ ngục tù đói khát: bao giờ có được chén cơm tươi, đến miền
Tây Nguyên gió lạnh mùa Đông, các cụ già quê ta, thiếu thốn đủ mọi thứ: cơm,
thuốc, áo quần, trong các viện dưỡng lão, đến các em bé trong cô nhi viện.
Mời quý bạn đọc bài thơ:
“Tôi thấy em nơi sân
nghèo cô nhi viện
Hai mắt của em buồn
Chứa đầy tủi hận
Khi thấy tôi
Em quay mặt nhìn đi nơi khác
Bàn tay em vẽ những vòng tròn loanh quanh
trên mặt đất
Tôi nào dám hỏi ba má em đâu
Tôi nào dám khơi động nguồn mạch thương đau
Tôi chỉ muốn chuyện trò chốc lát
Cười nói đôi câu
Ngồi với em một phút
Cho em vơi chút u sầu
Đất nước đau cùng số phận
Em hảy mỉm miệng cười
Để cho nhau hy vọng
Thế hệ các em
Chưa đầy năm tuổi trên đầu
Đã thấy tan tành hoa mộng.
(Thích Nhất Hạnh )
Trong một buổi hội ngộ với nhà văn Sương Lam, tại Nhóm Sinh
Hoạt Người Việt, tôi có trình bày quan điểm: con đường cô hướng dẫn quá hay,
nhưng Đạo và Đời có hai lối đi riêng biệt. Một số trong chúng tôi còn mang nặng
tình đời:
“Nợ thế trả chưa tròn một món
Sòng đời thua đến trắng hai tay .”
( Nguyễn Bính )
Không phải mơ gì về công hầu khanh tướng, mà do kiếp người
đưa đẩy, cứ nghĩ đến nỗi khổ của chuyện thế gian, nên tâm còn vọng động, chưa
thể yên tâm, thảnh thơi, an lạc trong cõi “Thiền Nhàn.”
Bức tranh cuộc đời Cô phát họa ra quá đẹp, đầy hoa thơm, cỏ
lạ xinh tươi, trời xanh mây trắng. Nhưng, cho phép tôi thêm vào vài nét chấm
phá, những bước gập ghềnh, như mặt trái của tấm huy chương, biết đâu củng góp
phần tô điểm cho bức tranh của cô thêm khởi sắc?
Trong những bửa cơm
trưa thân mật thứ Năm hằng tuần tại Trung Tâm Sinh Họat Người Việt, Portland,
thỉnh thoảng tôi vẫn thấy các cụ lấy trong túi xách ra, lọ muối cho thêm vào
thức ăn, để cho bửa ăn thêm ngon miệng đó sao?
Đường đời muôn
vạn nẻo,
Thiền lộ rông mênh mông
Không dễ gì mà một người
trong chúng ta trong phút chốc, buông bỏ dao đồ tể là thành Bồ tát. Vậy chúng
ta cứ làm điều lành, được chừng nào tốt chừng đó. Sương Lam đã theo lời Phật
dạy khuyên chúng ta: “Muốn biết kiếp
trước đã làm gì, xem kiếp nầy ta nhận quả ra sao; muốn biết kiếp sau mình như
thế nào, cứ xem hành động hôm nay đã làm, sẽ đoán ra được.”
Chúng ta hôm nay, đủ ăn, đủ mặc, tinh thần sống thoải mái
trong một thế giới đảo điên đầy chiến tranh, thiên tai bão lụt, là chúng ta biết mình có đầy đủ phước lành
từ quá khứ, và từ đó, đầy tin tưởng vào tương lai, sẽ từ “ ăn tới huề.” chứ
không đi xuống !
Để tổng kết một năm đầy sóng gió, Sương Lam đã đóng góp được
gì cho văn đàn, cho chúng ta? Có thể nói ngắn gọn trong năm chữ: Nhiều lắm và
cám ơn.”
Nguyễn Ngự Bình
Thành phố Hoa Hồng. Đông 2010
(Nguồn: Trích trong ORTB 453-21-24-2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét