Thiên Đàng Địa
Ngục và Sự An Lạc
Chào quý bạn,
Đây là bài thứ bốn mươi bảy của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Người viết xin phép được tâm tình với quý bạn một vài điều
nhé.
Chuyện tâm tình thứ nhất:
Như đã thưa trình với quý bạn trước đây: “Một Cõi Thiền
Nhàn do người viết làm kẻ giữ vườn chỉ là một khu vườn nho nhỏ để quý bạn dừng
chân tạm nghỉ ngơi sau những giờ phút mệt nhọc vì cơm áo hay tìm những giây
phút tĩnh lặng trong ngày, qua các bài viết, hình ảnh, âm nhạc thơ văn do người
viết sưu tầm đem về đây chia sẻ với bạn bè.
Đây cũng là nơi để người viết tâm tình với các bạn về quan niệm, sinh hoạt
sống vui sống khỏe, sống thiện lành hầu đem một chút niềm vui nho nhỏ trong ngày
đến với người viết, đến với quý bạn chứ nơi đây không phải là giáo đường, đạo
tràng, thánh đường hay chốn thiền môn gì cả”.
Người viết cũng biết có nhiều vị nghiên cứu sâu rộng và có
nhiều kinh nghiệm về vấn đề Thiền hơn người viết, cho nên tôi không dám lạm bàn
về các phương pháp Thiền vì mỗi người có một cơ duyên khác nhau với các vị thiền
sư khác nhau mỗi khi có độc giả hỏi người
viết về phương pháp Thiền nào tốt nhất và xin được hướng dẫn về Thiền. Người viết chỉ có thể trả lời là: “Bạn cần phải tìm đến một vị minh sư nào có uy tín, có đức hạnh tốt để được hướng dẫn
cho đúng phương pháp hoặc Bạn tham dự vào các buổi hướng dẫn tu học tại các thiền
viện, tu viện vì nếu không thiền tập đúng đắn thì sẽ bị “tẩu hỏa nhập ma” bây
giờ”.
Thú thật, người viết cũng chưa thực sự thực hành một phương pháp
Thiền nào của một vị thiền sư nào cả, có
lẻ vì chưa đủ phúc duyên gặp được minh sư hướng dẫn. Người viết chỉ biết Thiền
khi đọc tụng kinh sách, qua sách vỡ báo chí, qua việc tĩnh tâm khi tụng kinh niệm
Phật, qua sự chú tâm khi làm một việc gì đó trong giây phút hiện tại mà
thôi.
Người viết tâm sự thật tình với quý bạn. Xin đừng phiền trách tôi, tội nghiệp!
Nhân nói chuyện về
Thiền, người viết xin mời quý bạn đọc một chuyện Thiền hay hay ngắn ngắn dưới
đây:
Chén trà Thiền lý
Có một học giả đến hỏi Thiền nơi Thiền Sư Nam Ẩn. Sư mang
trà ra đãi khách. Trà đầy tràn ra ngoài
mà Sư vẫn cứ rót.
Học giả bèn thưa:
- Sư phụ, trà đầy rồi xin ngừng tay lại.
Nam Ẳn đáp:
- Ông có khác chi
chén trà này, trong lòng đầy ấp những trí giải, định kiến. Nếu ông không cạn chén trà trí giải nơi mình
trước. Ta biết làm sao nói Thiền cho ông
nghe.
Lời bình: Hãy cạn
chén trà trí giải nơi bạn đi. Nếu không,
bạn chỉ trông mặt mà bắt hình dong, nhận giặc làm cha. Dầu gặp Phật ra đời khai thị thì cũng không tỏ
ngộ được, đừng nói gì Nam Ẩn
(Nguồn:
Thiền Là Gì – Biên soạn: Giác Nguyên)
Chuyện tâm tình thứ hai:
Chủ nhật vừa qua vợ chồng người viết có đến chùa Ngọc Sơn lạy
tiễn đưa Phật Ngọc Hoà Bình Thế Giới đi
San José để Phật tử nơi đây được chiêm bái Phật Ngọc trong tuần lễ tới.
Theo lời của Thượng Toạ Thích Minh Thiện, trụ trì Ngọc Sơn Tịnh
Xá thì đã có hơn 30.000 người đến chùa
Ngọc Sơn chiêm bái Phật Ngọc trong vòng 10 ngày kể từ ngày 9-2-2010 đến ngày 9-12-2010.
Có thể trong số người
này có nhiều bạn thuộc các tôn giáo khác ở Portland và các vùng phụ cận cũng đến
để chiêm ngưỡng nét từ bi, hoan hỷ của Phật Ngọc,
một tượng Phật mang thông điệp hòa bình đến cho nhân loại được tôn tạo qua công
đức của Phật tử Ian Green ở Úc Châu. Phật Ngọc được cung nghinh triển lãm ở Việt
nam, Úc Chầu và một vài tiểu bang nước Mỹ trước khi đến Portland, Oregon. Phật
Ngoc đã được hơn bốn triệu người chiêm bái để cầu nguyện cho hòa bình thế giới,
cho chúng sinh an lạc.
Lịch sữ của Phật Ngọc
đã được trình bày qua các trang website Phật Giáo và ORTB số 438 ngày 10 tháng
9 năm 2010 rồi, cho nên người viết không
nhắc lại ở nơi đây. Điều mà người viết muốn nói là sự an lạc
trong tâm hồn của người viết khi chiêm bái Phật Ngọc và lời cám ơn của người viết
gửi đến quý vị đã tạo tác, đã cung thỉnh Phật Ngọc, đã hoàn thành công tác tổ
chức cuộc triển lãm Phật Ngọc ở nhiều nơi trên thế giới nói chung, ở Portland,
Oregon nói riêng. Nhờ đấy, nhiều người
trong đó có vợ chồng người viết, mới được chiêm bái, được có phúc duyên gieo
duyên với Phật Giáo, được có ít nhất một phút giây tĩnh tâm khi dâng lên lời cầu
nguyện cho hoà bình thế giới trước Phật đài. Chỉ một phút giây tĩnh tâm nhỏ bé
đó của một người tầm thường như người viết, thế giới đã có được một phút giây
an lạc. Hơn bốn triệu người đã và sẽ còn nhiều người nữa sẽ có những phút giây
an lạc nữa thì niềm an lạc này sẽ được lan truyền rộng rãi. Như vậy vẫn tốt hơn
là con người dùng giờ phút đó để sân si, sân hận, để chém giết, sát hại lẫn
nhau, phải không Bạn?
Khi chia tay với những người thân, bạn hữu mà ta thương mến,
chúng ta cũng có đôi phút bùi ngùi, buồn bã, cho nên khi lạy tiễn đưa Phật
Ngoc, tượng trưng cho lòng từ bi, hỹ xả của Đức Phật mà chúng ta hằng tôn kính,
làm sao chúng ta không có những giây phút buồn buồn, thương tiếc. Tuy nhiên, lời ca của Thượng Tọa Thích Minh
Thiện trong buổi văn nghể bế mạc đã nhắc nhở chúng ta là lúc nào Phật cũng ở
trong Tâm của chúng ta và niềm vui cần
phải được chia sẻ đến mọi người đã làm tôi tỉnh ngộ và thán phục. Người viết kính
dâng lời tán thán công đức của tôi đếnThượng Toạ trụ trì Chùa Ngọc Sơn, chư tăng ni, các Phật tử, các
nghệ sĩ đã góp công sức, tiền bạc ủng hộ trong việc triển lãm Phật Ngọc vừa qua
tại Portland, Oregon. Kính cầu nguyện cho quý vị được dồi dào sức khoẻ, thân an
trí lạc để tiếp tục làm những việc thiện lành khác nữa.
Chuyện tâm tình thứ
ba:
Tôi vẫn còn nhớ khi còn nhỏ, tôi thường ca bài hát dưới đây
với các bạn nhỏ hàng xóm của tôi:
“Thiên đàng, địa ngục hai bên
Ai khôn thì gần, ai dại thì xa,
Thiên đàng nhớ Chúa nhớ Cha
Đọc kinh cầu nguyện mới lên thiên đàng”
Chúng
tôi cùng nhau chơi trò chơi Thiên đàng và Địa ngục này. Bạn tôi và tôi, làm hai
Thiên
Sứ vòng tay cao lên
làm cái cổng trời. Đám con nít còn lại sắp
hàng nối đuôi nhau đi qua cái cổng Trời đó vừa đi vừa hát 4 câu hát nói trên.
Dứt bài hát, hai
Thiên Sứ chặn đường lại, hỏi người bạn
nhỏ đứng trước mặt chúng tôi câu hỏi: “Bạn muốn được lên Thiền Đàng hay xuống Địa
Ngục”. Tên này sẽ trả lời Thiên Đàng hay địa Ngục tùy ý, xong rồi người bạn nhỏ
đó đứng vào hàng ngủ mà mình đã chọn ở sau lưng hai vị thiên sứ. Khi đứa trẻ cuối
cùng đứng vào hàng ngủ phe mình đã chọn, phe nào đông người hơn sẽ được chọn ra
hai người làm hai Thiên sứ kế tiếp thay thế chúng tôi và trò chơi lại tiếp tục
“u như kỹ’’ cho đến khi cả bọn thấy không
còn muốn chơi nữa. Tôi vẫn nhớ hình như
phe chọn “lên Thiên Đàng” đông hơn phe chọn “xuống Địa Ngục” vì bé con
nào cũng thích lên thiên đàng gặp thiên sứ hiền lành xinh đẹp hơn là xuống địa
ngục gặp quỷ sứ dữ tợn.
Thời gian qua mau, mới
đấy đã hơn 50 năm qua. Những người bạn nhỏ ngày xưa của tôi bây giờ tứ tán muôn
phương, kẻ còn người mất. Mỗi khi đi chùa hay đọc sách nói đến thiên đàng, địa
ngục là tôi lại nhớ đến trò chơi bé bỏng ngày xưa.
Nhân nói về Thiên Đưòng Địa Ngục, người viết xin mời các bạn
đọc mẫu chuyện Thiền
hay hay dưới đây:
Địa Ngục Thiên Đường
Tướng quân đến Thiền sư Bạch Ẩn hỏi:
Thực sự có thiên đường địa ngục không?
Bạch Ẩn hỏi:
- Ông làm gì?
Tướng quân đáp:
- Tôi là một danh tướng.
Bạch Ẩn cười to:
- Ha ha ha!
Một kẻ ngu si như ông mà làm tướng à! Ta trông ông giống tên đồ tể sát
nhân.
Tướng quân tức giận rút kiếm hét lớn:
- Cái gì? Hãy xem ta
lấy mạng của ngươi.
Bạch Ẩn thản nhiên nói:
- Đó,
cửa địa ngục mở rồi, ông thấy không?
Tướng quân thu gươm về xin sám hối:
- Bậy quá! Xin Thầy tha cho sự lỗ mãng của con.
- Tốt lắm! Cửa thiên đàng do đây mà rộng mở.
Lời bình: Thiên đường hay địa ngục không phải cảnh giới
sau khi chết mới có, mà chính nơi hiện tại.
Niệm ác vừa dấy, cửa địa ngục rộng mở.
Niệm thiện vừa khởi, cảnh thiên đường hiện tiền. Phải biết tất cả do Tâm tạo.
(Nguồn: Thiền là gì? Biên soạn Giác Nguyên)
Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành
đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
Tài liệu và hình ảnh
sưu tầm trên mạng lưới internet và qua email bạn gửi, ORTB 439 9172010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét