Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

Bài số 34 Một Cõi Thiền Nhàn




Chào quý bạn,

Đây là bài thứ ba mươi bốn của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Người viết vừa mới trở về Portland sau buổi họp mặt với bạn bè xưa cũ.  Về lại xứ “sương lam mờ đỉnh núi” này, được ôm cô cháu nội Mya Ngoc Vy vào lòng là niềm vui khôn tả của người viết sau những ngày lênh đênh trên biển cả thăm viếng xứ Alaska xa xôi, lạnh lẻo.  Thế mới biết tình cảm gia đình vẫn nồng ấm hơn bất cứ tình cảm nào trong đời sống của chúng ta.  Thú thật, tình cảm bạn bè dù quý thật nhưng làm sao bằng tình cảm gia đình, phải không bạn? 

Người viết vẫn nhớ lời của một vị quân vương trong phim truyện  Đại Minh Triều Đại 1566  được trình chiếu trên đài truyền hình SBTN đã thốt: “Tử tôn có phúc phận của tử tôn, tại sao các cha mẹ vẫn can tâm tình nguyện suốt đời lo lắng cho con cái”.  Nếu bạn đã từng làm cha mẹ, ông bà nội ngoại rồi, thì dù đã đọc, đã hiểu rõ lời nói trên trăm ngàn lần, bạn vẫn không thể nào không lo lắng, nhớ thương khi vắng xa con cháu và mừng vui khi gặp lại chúng nó vì dù sao đi nữa bạn với tôi vẫn là con người tầm thường với  cuộc sống đầy thất tình lục dục.
 Trong phạm vi một người cư sĩ tại gia, chúng ta chỉ biết cố gắng sống thiện lành chứ chưa thể nào có thể ly gia cắt ái như quý vị tu sĩ được, phải không bạn?  Đó là tâm tình chân thật của người viết muốn được chia sẻ với bạn bè và hy vọng rằng sẽ được bạn hữu cảm thông.

Dĩ nhiên tình cảm nào cũng đáng được trân quý.  Tình cảm bạn bè vẫn có giá trị của nó .  Tôi không thể nào không xúc động khi gặp lại những người bạn cũ sau một thời gian dài không gặp.

“Bao nhiêu năm qua đã là dĩ vãng
Bạn bè xưa còn lại được bao nhiêu
Tóc xanh xưa nay đã nhuốm bạc nhiều
 Mắt đã đục vì khói đời phiền não

Chúng ta khổ vì chén cơm manh áo
Chúng ta buồn vì tử biệt sinh ly
Chúng ta đau vì chắng giúp được gì
Cho đất Mẹ, khi nhà tan, nước mất

Rồi lưu lạc nơi xứ người xa ngất
Như bầy chim tan tác cõi trời xa
Lìa quê hương, lìa bạn cũ, mẹ cha
Xa trường cũ, thời thư sinh áo trắng

 “Giờ gặp lại tóc anh tiêu muối trắng
 Chị mỉm cười dáng mệt mỏi hơn xưa
Ngồi bên nhau tìm lại chút vị thừa
 Của kỷ niệm trường xưa, thầy bạn cũ”

(Thơ Sương Lam)

Chúng tôi đã cùng ngồi bên nhau nhắc lại chuyện xưa tích cũ, những nỗi gian nan khốn khổ trên bước đường tìm tự do và xây dựng cuộc sống mới nơi xứ người, nhắc lại những bạn bè đã mất hay còn sống lưu lạc bốn phương trời, và chia sẻ sự vui mừng về sự thành đạt của thế hệ thứ hai tiếp nối.  Ôi! Bảy ngày gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng đầy thân tình thương mến để rồi khi chia tay nhau vẫn còn nhắn nhủ với nhau:

“Đời tử biệt sinh ly ta khó tránh
Giữ cho nhau chút tình cảm thân thương
Mai kia này dù vạn nẽo đường trường
Xin một phút nhớ đền nhau, bạn nhé!

(Thơ Sương Lam)

Những người bạn cũ của người viết bây giờ nhiều người cũng đã vào tuổi “sáu mươi năm cuộc đời” rồi và cũng đã có nhiều vị đã “thất thập cổ lai hy” nên cũng thích bàn chuyện thiền nhàn với người viết.  Có vị đã có thể ngồi thiền định cả một thời gian dài và theo nhiều tông phái khác nhau.  Riêng người viết chỉ biết thưa rằng: có lẻ vì chưa đủ nhân duyên hội ngộ với minh sư nên vẫn chưa dám ngồi thiền vì nếu không gặp minh sư hướng dẫn rõ ràng thì có thể sẽ bị “tẩu hỏa nhập ma” thì nguy quá!  Người viết chỉ mới gieo duyên với Thiền mà thôi chứ chưa dám thiền định.  Thật đấy!

 Riêng cá nhân người viết nghĩ rằng: Nếu ai có căn cơ tốt thì  có thể cảm ứng được thiền vị trong hành động của mình như khi trồng hoa, sáng tác thơ văn nghệ thuật vì mình đã để hết tâm trí tập trung vào công việc mình đang làm và mình biết mình đang làm gì.

Trong Yếu Chỉ Thiền Tông của Thầy Thanh Từ có viết: Khi thực hành công phu, người tu Thiền tu trong mọi hành động nhất là lúc làm việc: Nếu là thợ may, người tu Thiền chăm chú vào đường may, không cho tâm chạy đi nơi khác.  Nếu là tài xế, người tu Thiền phải nhìn thẳng trên đường, không để tâm chạy đông chạy tây.  Nếu là người nông phu, người tu Thiền cuốc đất chăm chỉ vào từng nhát cuốc, không để tâm nghĩ sớm nghĩ chiều.  Bởi chăm chỉ vào việc làm nên làm việc chu đáo quên cả mệt và ngán.
 Chính vì thế vừa làm được việc cũng vừa lợi cho sự tu và làm không chướng ngại nhau.”

Như vậy  chúng ta có thể hiểu tu Thiền là nghệ thuật trị tâm, hướng tâm, tập trung tâm.

Nhân bàn về Thiền, người viết xin mời quý bạn đọc qua mẫu chuyện Thiền dưới đây:

Thiền trong nghệ thuật bắn cung
Có một vị thiền sư người Nhật, một hôm ông gửi thư mời những thân hữu và các thiền sinh đến để xem ông biểu diễn về phương pháp thiền bắn cung (zen archery).  Hôm ấy là một ngày thật đẹp, ông tổ chức một buổi lễ bắn cung ngoài trời.  Ông mặc lễ phục của người bắn cung rất trịnh trọng, chuông trống nổi lên, ông bước ra sân cầm cung lên và làm những động tác chuẩn bị rất chi tiết.  Mọi người hồi hộp ngồi yên!  Ông đứng giữa sân rộng và phía xa là một tấm bia lớn.  Một lúc sau, dường như rất lâu, ông giương cung lên nhắm về hướng tấm bia.  Cả không gian như nín thở chờ đợi.  Vị thiền sư bổng hướng cung lên bầu trời cao và bắn đi, mũi tên rời dây cung bay cao vào một bầu trời xanh trong vắt.  Ông cúi chào mọi người, và buổi lễ chấm dứt.  Không ai hiểu ý của vị thiền sư là gì, và ông cũng không nói một lời nào!

Tại sao vị thiền sư không nhắm mũi tên về hướng tấm bia mà lại bắn lên bầu trời?  Có lẽ ý của ông muốn nói rằng, trên con đường tu học, trong thiền, mục tiêu của ta có mặt khắp mọi nơi, chứ không phải chỉ ở một nơi!  The target is everywhere!  Có lẽ ông muốn nhắc nhở chúng ta rằng mục tiêu mà ta đang nhắm tới, thật ra chúng đang có mặt ngay trong giây phút này và ở nơi đây, chứ không thể là một nơi nào khác.  Và nếu như ta đang đi tìm một hạnh phúc thì có lẽ cũng vậy, hạnh phúc ấy chỉ có thể có mặt ở nơi nào ta có mặt mà thôi!
Và cũng đang nói về hạnh phúc như lời bàn ở trên, người viết xin mời quý bạn đọc qua bài Vừa Đủ dưới đây:
Vừa đủ
Vừa đủ hạnh phúc để khiến bạn dễ thương.
Vừa đủ gian nan để làm bạn mạnh mẽ.
Vừa đủ buồn để khiến bạn thật sự là người
Vừa đủ hi vọng để bạn thấy mình hạnh phúc.
Vừa đủ thất bại để bạn biết khiêm tốn.
Vừa đủ thành công để bạn hăng hái hơn.
Vừa đủ bạn bè để bạn thấy thoải mái
Vừa đủ của cải để đáp ứng nhu cầu của mình.
Vừa đủ nhiệt tình để luôn hướng về trước.
Vừa đủ niềm tin để xua đuổi mọi buồn phiền.
Vừa đủ sự quyết đoán để làm mỗi ngày đều tốt hơn hôm qua.

( Nguồn: tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên internet)

Bạn có thấy mình đang có hạnh phúc và có phong thái Thiền khi đọc hai mẫu chuyện kể trên hay chắng?  Chắc chắn là phải có rồi vì  bạn đã để hết tâm và niềm vui khi đọc những mẫu chuyện có phong vị Thiền kể trên.

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Hình ảnh và tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi, ORTB 424-642010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét