Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2011

Bài số 58 Một Cõi Thiền Nhàn



 Chào quý bạn,

Đây là bài thứ năm mươi tám (58)  của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Thế rồi ngày Lễ Tạ Ơn năm nay cũng đã qua.  Không biết bao nhiêu chú gà tây đã được hoá kiếp gà để được đi đầu thai làm kiếp gì nữa trong vòng sinh tử luân hồi nơi chốn trần gian. Ít nhất cũng có được 2 chú gà tây được Tổng Thống nước Mỹ Obama “ân xá miễn tội chết” trong này Lễ Thanksgiving và được đưa về sống an lành ở một trang trại nào đó theo truyền thống nhân đạo của các vị tổng thống tiền nhiệm. Đó cũng là một tin mừng vì ít nhất con người vẫn là “nhân chi sơ tánh bản thiện”.  Con người trở thành con người tội lỗi, phạm tội ác một phần chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, của môi trường xã hội mình đang sống.
Sự biết ơn của chúng ta không phải chỉ được phô bày, trình diễn trong ngày lễ Thanksging mà thôi mà phải được trân trọng, khắc ghi trong lòng, trong từng giây phút  của đời sống chúng ta.  Tuy nhiên vì những bận rộn trong đời sống hằng ngày, chúng ta hình như hơi quên lãng những người đã giúp ta vượt qua những khó khăn trong cuộc sống trong sự thương yêu và chia sẻ, dù rằng người ấy là bậc mẹ cha thân bằng quyến thuộc hay bạn bè thân hữu lâu năm hay vừa mới sơ giao. 

Chúng ta sống trong cõi đời này, lúc nào cũng cần có sức mạnh của “tự lực” và “tha lực” như cành nho trong mẫu chuyện nho nhỏ dưới đây:

 Câu chuyện cây nho

 Một cành nho mảnh mai lớn lên nhờ những dòng nuớc khoáng tinh khiết từ lòng đất. Nó thật trẻ trung, khỏe mạnh và đầy sức sống. Nó cảm thấy rất tự tin khi tất cả chỉ dựa vào chính bản thân nó

Nhưng 1 ngày kia, bão lốc tràn về, gió thổi dữ dội, mưa không ngớt, cành nho bé nhỏ đã bị dập ngã. Nó rũ xuống, yếu ớt và đau đớn. Cành nho đã kiệt sức. Thật tội nghiệp! Bỗng nó nghe thấy tiếng gọi của 1 cành nho khác: "Hãy lại đây và nắm lấy tay tôi".

Cành nho do dự trước đề nghị ấy. Từ trước đến giờ cành nho bé nhỏ đã quen tự mình giải quyết mọi khó khăn 1 mình. Nhưng lần này nó đã thật đuối sức...

Nó ngước nhìn cành nho kia với vẻ e dè và hoài nghi. "Bạn đừng sợ bạn chỉ cần quấn những sợi tua của bạn vào tôi là tôi có thể giúp bạn đứng thẳng trong mưa bão" - Cành nho kia nói. Và cây nho bé nhỏ đã làm theo.

Gió vẫn dữ dội, mưa tầm tã và tuyết lạnh buốt ập về. Nhưng cành nho bé nhỏ không còn đơn độc, lẻ loi nữa mà nó đã cùng chịu đựng với những cành nho khác. Và mặc dù những cành nho bị gió thổi lắc lư, chúng vẫn tựa vào nhau như không sợ bất cứ điều gì.

Có những khó khăn chúng ta có thể vuợt qua bằng chính sức lực của mình. Nhưng có những thử thách lớn mà chúng ta chỉ có thể vượt qua nhờ tình yêu thuơng, đồng lòng gắn bó và chia sẻ với nhau như những cành nho bé nhỏ kia.

(Nguồn: sưu tầm trên internet)

Đây là một bài học khuyên chúng ta phải biết dựa vào nhau mà sống và đừng quên sự giúp đỡ của những người đã giúp đỡ chúng ta, dù người ấy là người tầm thường bé nhỏ.
Bạn có đồng ý với tôi chăng?

Tuy nhiên ở một khía cạnh khác, người làm ơn cũng cần quên đi những gì ta đã ra công giúp đỡ người khác theo tinh thần “thi ân bất cầu báo” mà người xưa đã dạy.

Khi chúng ta làm được một việc lành như giúp đỡ kẻ neo đơn, giúp đỡ kẻ nghèo khổ bịnh tật đáng thương, ta thấy vui trong lòng một ít.  Đó chính là phần thưởng mà ta đã nhận được từ những việc thiện lành đó rồi, đừng mong mỏi sự đền ơn trả nghĩa nơi người vừa mới thọ ơn của ta.  Người viết tin tưởng rằng: “Ngẩng đầu cao ba thước đẵ có thần linh” cho nên việc làm thiện ác, tốt xấu của chúng ta, xét về phương diện tâm linh đã có trời cao phán xét. Và riêng với lương tâm cá nhân chúng ta, bạn cũng sẽ thấy hạnh phúc, vui vẻ  khi làm được việc thiện lành họặc lo lắng sợ  hải khi làm nên chuyện xấu ác.  Bạn có nghĩ như thế không?

Nhiều khi bạn không nhận được sự trả ơn của người mà bạn đã ra tay giúp đỡ mà bạn lại nhận được sự giúp đỡ của người xa lạ khác trong những trường hợp hay hoàn cảnh khác khi bạn cần sự giúp đỡ.  Bạn đã có kinh nghiệm này hay chưa?  Chắc chắn là phải có rồi  ít nhất là một lần trong cuộc đời của bạn cũng như của tôi.

Chúng ta bây giờ đã không còn trẻ nữa, chúng ta chắc hẵn đã biết giá trị của sự cho và sự nhận cho nên:

 Đến một lúc, chúng ta cảm nhận được niềm vui khi lòng mình rộng mở và tim mình thắp sáng lên niềm tin yêu vào cuộc sống.

 Hoặc là:

Đến nột lúc, chúng ta chợt thấy quy luật sâu xa nhất của hạnh phúc không chỉ là đón nhận mà còn là cho đi.

Dĩ nhiên chúng ta phải nói lên lời cảm tạ để tỏ lòng biết ơn  của chúng ta đến những người đã ban ơn và giúp đỡ chúng ta.  Người  viết hy vọng rằng những lời cảm tạ dưới đây của người viết cũng là ý nghĩ của quý bạn vì chúng ta cùng một tâm cảm như nhau,  phải không bạn?      

Bài Thơ Cảm Tạ

Tôi viết xuống đây bài thơ cảm tạ
Đến Phật, Trời ban hồng phúc thiện duyên
Giúp cho tôi, hiểu nghiệp quả nhân duyên
Nhận ân nghĩa, phải tri ân đền đáp

Tôi viết xuống đây bài thơ cảm tạ
Đến Cha Mẹ tôi, hai đấng sinh thành
Dưỡng nuôi tôi, bé nhỏ đến thành danh
Chưa đền đáp, Mẹ Cha đà khuất bóng!

Tôi viết xuống đây bài thơ cảm tạ
Thầy cô dạy tôi hai chữ nghĩa ân
Truyền cho tôi những kiến thức thiết cần
Cho đời sống tôi thăng hoa tốt đẹp

Tôi viết xuống đây bài thơ cảm tạ
Đến bạn bè, thiện tri thức, thiện nhân
Giúp đở tôi những giây phút tôi cần
Chia xẻ cùng tôi vui buồn cuộc sống


Tôi viết xuống đây bài thơ cảm tạ
Đến những người vì Tổ Quốc hy sinh
Để cho tôi có cuộc sống an bình
Nơi xứ lạ, trong Tự Do, Hạnh Phúc

Tôi viết xuống đây bài thơ cảm tạ
Đến người dân nơi tôi sống tạm dung
Mở rộng vòng tay, để tôi được sống cùng
Trong hạnh phúc, trong tự do, nhân bản

Và sau hết tôi đây xin cảm tạ
Đến người thân gia đình bé nhỏ của tôi
Xẻ chia với tôi ấm lạnh cuộc đời
Tôi vui khổ, họ cùng tôi vui khổ

Sương Lam

 (Trích trong tập thơ Đời Sống Quanh Ta của SL)

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi, ORTB 450-12032010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét