Chào quý bạn,
Đây là bài thứ hai mươi ba của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Tháng Ba mùa Xuân đã về trên đất Mỹ. Mùa Xuân đến với thành phố Portland, nơi người
viết đang định cư, không phải chỉ với những
cành hoa đào màu hồng rực rỡ trên cành mà cũng đến với niềm vui rộn rã của những người
‘không còn trẻ nữa” của Hội Người Việt Cao Niên Oregon. Những người đang vào tuổi hoàng hạc này đã
vui bên nhau trong tiệc mừng Tân Niên 2010, đồng thời cũng là lễ trình diện ban
chấp hành mới của hội và mừng sinh nhật của 8 hội viên có sinh nhật trong tháng
Hai và tháng Ba chung với nhau cho tiện việc sổ sách.
Nói là ban chấp hành mới thật ra cũng vẫn là các thành viên
trong ban chấp hành cũ được đa số hội viên tín nhiệm lưu nhiệm thêm một nhiệm kỳ
2 năm nữa để “vác ngà voi” và đem lại niềm vui nụ cuời đến cho những người bạn
“cao niên” (người viết không dám dùng chữ “già” mà dùng chữ “cao niên” cho văn
vẻ, trang trọng một tí nhé! Bằng lòng chứ nhỉ?)
Thành phần Ban Chấp Hành
Hội Người Việt Cao Niên Oregon niên khoá
2010-2012 như sau:
Hội Trưởng: Ông Nguyễn
Phú
Hội Phó & Trưởng
Ban Biên Tập Bản Tin HCN: Ông Thái Kế An
Thủ Quỹ: Cô Nguyễn
Mary
Thư Ký: Cô Nguyễn Thị
Ngọc Nga
Buổi tiệc này được tổ chức trong vòng thân mật, ấm cúng tình
cảm gia đình nhưng cũng có màn chào mừng
quan khách và giới thiệu thành phần ban chấp hành của Ông Hội Trưởng Nguyễn Phú,
lời chúc mừng của Cô Amber Kern-Johnson, Giám Đốc Hollywood Senior Center, lời
chúc mừng của ông Chủ Tịch Cộng Đồng Viêt
Nam Đoàn Kim Bảng, màn tặng hoa cho các hội viên có sinh nhật trong Tháng Hai và
Tháng Ba, màn trình diễn văn nghệ, đọc thơ văn tự biên tự diễn của các hội viên và dĩ nhiên là cũng phải có
màn thưởng thức những món ăn thuần túy đầy hương vị Việt Nam. Một không khí Xuân Muộn nhẹ nhàng, nồng ấm như tình cảm Yêu Muộn của nữ sĩ Pearl Buck trong
tác phẩm Yêu Muộn của bà mà tôi đã đọc ngày xưa.
Nhìn cành hoa đào đặc biệt 5 cánh đem đến từ vườn nhà và màu
hồng chiếc áo dài của phu nhân “ông đồ Hội
Cao Niên Nguyễn Kiên” khiến cho người viết chợt nhớ đến câu thơ “Nhân diện đào
hoa tương ánh hồng” trong bài thơ của Thôi Hộ ngày xưa:
Đề Đô Thành Nam
Trang
Khứ niên
kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ.
Ðào hoa y cựu tiếu đông phong.
(Thôi Hộ
618-907)
Tạm dịch
Thơ đề chốn năm xưa gặp
gỡ
Năm xưa cửa ấy ngày này,
Má đào hoa thắm thơ ngây thẹn
thùa.
Biết tìm đâu bóng người xưa,
Hoa đào năm cũ cợt đùa gió đông.
(Hạt Cát dịch)
(Nguồn: trích bài viết Sakura- Nhân
diện đào hoa tương ánh hồng của Hạt Cát- Forum Phụ Nữ Việt)
Hình như trong ngày thứ bảy hôm nay, ông đồ
Nguyễn Kiên biến thành chàng Thôi Hộ và phu nhân của chàng biến thành ngườì đẹp
ngày xưa qua màu hồng của cành đào lung linh trong buổi tiệc.
Đặc biệt hơn nữa có
thêm sự góp mặt của “hai nụ hoa mai” xinh đẹp tươi trẻ Mỹ Phương và Mỹ Châu
trong vũ khúc Vẫn Mong Chờ để góp vui với các cô chú bác ngày hôm nay. Nhìn nét
tươi trẻ của hai cô sinh viên này, tôi lại nhớ đến bài thơ Nhất Chi Mai của Thiền
Sư Mãn Giác:
Nhất Chi Mai
Xuân khứ bách
hoa lạc
Xuân đáo bách
hoa khai
Sự trục nhãn tiền
quá
Lão tùng đầu thượng
lai
Mạc tận Xuân tàn
hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ
nhất chi mai
Mãn Giác Thiền
Sư
Nghĩa là:
Xuân đi trăm
hoa rụng
Xuân đến trăm
hoa cười
Việc đời qua trước
mắt
Trên đầu già đến
nơi
Đừng bảo Xuân tàn
hoa rụng hết
Đêm qua sân trước
nở cành mai.
Mùa Xuân (dầu là
Xuân đến muộn với người cao niên) mà không nhắc đến hoa đào hoa mai kể như môt
sư thiếu sót đáng kể, phải không quý bạn? Lại thơ thẩn nữa! Vui nhỉ!
Nhân dịp nói về hoa mai ở Việt Nam, người viết
cũng muốn nhắc đến một loài hoa màu vàng
Forsythia của Mỹ cũng rực rỡ và nở vào mùa Xuân nên người viết cũng có trồng một
cây hoa này trước nhà để ngắm khi Xuân về Tết đến thay cho hoa mai Việt Nam.
Tâm sự của người
viết lạc loài nơi đất khách nhìn hoa Forsythia nở vào mùa Xuân cũng giống như nàng
Chiêu Quân bị cống Hồ ngày xưa nhìn cánh chim nhạn lạc bầy mà thương thương nhớ
nhớ đến cố hương đã nghìn trùng xa cách.
“Nhìn một con chim lẻ cánh bạt gió về chiều, nàng xót xa cảm
cho thân thế, cất tiếng ngâm: Cánh én cô đơn đượm tủi sầu, Ngang trời gió cuốn
bạt về đâu. Quan san ngàn dặm vương thương nhớ, Hồ Hán từ nay cách biệt nhau.”
(Nguồn: Tứ Đại
Mỹ Nhân do email bạn BTC gửi đến)
Buổi chiều cùng ngày thứ bảy 3-13-10, vợ chồng người viết cũng đến tham dự buổi dạ
tiệc mừng 20 năm thành lập trường Việt Ngữ Văn Lang tại nhà hàng Legin.
Như đã tâm tình trong
bài viết “Còn Lại Nơi Đây Một Chút Tình” trong giai phẩm Xuân 2010 cuả TVNVL, đã
hai mươi năm qua tôi vẫn đi bên cạnh các sinh hoạt của TVNVL, mặc dù tôi không
sinh họat trực tiếp trong ban điều hành
hay ban hoc vụ, nhưng tôi biết rằng: sự có mặt của chúng tôi và những thân
hữu khác trong các sinh hoạt đặc biệt này sẽ khích lệ tinh thần phục vụ công ích và truyền trao văn
hoá Việt cho thế hệ con em Việt Nam mai sau ở hải ngoại của ban điều hành TVNVL
hiện nay mà đa số là thành phần trẻ đầy nhiệt huyết, cho nên ít khi nào tôi vắng
mặt trong các sinh hoạt đặc biệt này.
Những bài ca điệu múa
đầy tình tự dân tộc Việt Nam
do các em học sinh trình diễn, những mái đầu tóc đã điểm sương ngồi cận bên những
mái tóc hãy còn xanh đã làm tôi cảm động.
Đặc biệt trong buổi dạ tiệc này có màn Đố Vui Để Học rất
hào hứng dành cho các học sinh từ lớp 1 đến lớp 6. Các thí sinh trả lời những câu hỏi của ban giám khảo bằng Việt Ngữ
rất thành thạo mà trước đó ngoài hành lang, tôi thấy các em đùa giỡn và đối thoại
với nhau bằng tiếng Mỹ “rao ráo như nhai
cháo”. Xin có lời khen ngợi các thầy cô
giáo đã tận tâm hướng dẫn các em học Việt Ngữ vào mỗi buổi chiều chủ nhật. Lại có màn phát bằng lưu niệm và khen tặng quý
vị nhân viên thiện nguyện và các giáo viên đã ra công đóng góp vào việc xây dựng
và bảo tồn văn hóa Việt Nam
của TVNVL. Và cũng có màn ăn uống các thức ăn Việt Nam nữa đấy. Thật đầy đủ đáng
khen!
Tôi cũng từng là cô
giáo dạy các lớp Việt Ngữ tại các trường
công lập thuộc khu học chánh Portland, Oregon trước đây, nhưng nếu so sánh tinh thần phục vụ giáo dục, văn hóa, xã hội và
công ích của ban điều hành và của các thầy
cô giáo TVNVL, tôi phải nói lên hai chữ “cảm phục” vì họ là những người làm việc thiện
nguyện với tinh thần hăng say, đầy nhiệt huyết.
Các học trò ngày xưa
của tôi bây giờ đều thành đạt trên bước đường học vấn. Họ đang bay cao bay xa
trong chân trời cao rộng của sự nghiệp và lý tưởng giống như tôi 40 năm về trước.
Họ đã bỏ lại sau lưng những thầy cô giáo già sống âm thầm, lặng lẻ ở một nơi nào
đó như tôi ngày xưa!
Bây giờ tôi mang tâm trạng của ông lái đò trong bài hát Ông Lái Đò mà tôi rất thích và
thường ngâm nga hát một mình:
“Và từ đó bên hàng cau lả lướt
Khách ngày xưa không trở lại sang sông
Nên mỗi chiều thả hồn trên bến vắng
Ông lái đò đưa mắt mỏi mòn trông”
Trong một ngày, tôi có hai niềm vui và hai tâm tình khác
nhau khi sinh hoạt với Hội Người Việt
Cao Niên Oregon buổi sáng và với Trường Việt Ngữ Văn Lang buổi chiều. Tôi tự
nhủ rằng: Niềm vui vẫn là niềm vui và hạnh
phúc là những phút giây vui vẻ hiện tại mà ta đang sống vì quá khứ đã
qua rồi còn tưong lai thì chưa tới, vậy
hãy cứ tận hưởng niềm vui và hạnh phúc trong phút giây hiện tại đang có, phải
không Bạn?
Chúc các bạn một
ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn
Người giữ vườn
Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi, ORTB
413- 3-19-2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét