Chào quý bạn,
Đây là bài thứ chín mươi hai của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo
Sống ở xứ Mỹ hình như thời gian qua mau hơn vì
ai cũng vội vã và bận rộn. Đã một lần người
viết có nói về niềm vui của “Một Ngày Không
Vội Vã” ở Canada của tác giả Hoàng Thanh trong ý niệm hưởng Nhàn, như chính phủ Canada đã khuyến khích người dân: "Hãy “enjoy”
từng phút giây hạnh phúc, bình an của ... một ngày không vội vã. Hãy biết sống
và tận hưởng hạnh phúc ở quanh ta ", ví dụ như "Bạn hãy ngủ cho thẳng giấc, thức dậy khi
nào mình muốn. Hãy nhâm nhi tách cà phê, và ngồi ngắm khu vườn của bạn, nghe
tiếng chim hót líu lo . Hãy đi ra ngoài nếu bạn thích, vào ăn trưa ở một
restaurant nào mà bỗng dưng bạn muốn. Còn nếu không, bạn có thể mời bè bạn đến
nhà làm BBQ. Bạn cũng có thể chạy xe đạp một vòng thành phố, hay nằm dài trên
bãi cỏ của một công viên gần nhà, vân vân và .. vân vân " (bài số 45-
MCTN-ORTB-8-30-2010).
Người viết
cũng đã nhiều lần thực hiện ‘một ngày không vội vã” này và cảm thấy “nhàn nhã,
hạnh phúc” thật, bạn ạ!
Tuy nhiên, đôi
khi sự bận rộn lại đem đến cho ta niềm hạnh phúc khác vì chúng ta được gặp gỡ bạn
bè để vui đùa cười giỡn, để tìm lại được những hình ảnh xưa, tình cảm cũ sau
bao nhiêu ngày xa cách, để làm được những việc từ thiện tốt lành cho người, cho
gia đình, cho cá nhân ta và nhất là để không phải ngồi bên cửa sổ nhìn thời
gian trôi qua chầm chậm và than trách mình đã già rồi!
Trong tuần
qua, người viết bận rộn với sự họp mặt của các thân hữu điện lực bên “tướng công”
của tôi. Một khi đã “an cư lạc nghiệp” nơi xứ người sau bao
nhiêu năm đi cày ‘bở hơi tai”, con cái bây giờ
đã công thành danh toại, chúng ta có khuynh hướng muốn tìm gặp lại những
người bạn ngày xưa đã một thời học chung với nhau hay làm việc chung với nhau để
chung vui với nhau, để biết được ai còn ai mất, để cho tình thân ái tiếp tục
duy trì, để các hội viên có cơ hội gặp gỡ,
để ôn lại kỷ niệm trường xưa bạn cũ, để chia
sẻ kiến thức về văn hoá, khoa học kỹ thuật,
văn nghệ, âm nhạc và nhất là để biết tin
tức nhau mà giúp đỡ, an ủi lẫn nhau v..v...
Thế là nhiều hội ái hữu này, nhóm thân hữu kia được
thành lập để thực hiện các mục tiêu nói trên.
Nếu bạn có thời giờ lên “xa lộ thông tin internet”, bạn sẽ thấy hàng nghìn
websites, hằng vạn yahoogroups.com, gmailgroups.com đang hoạt động ào ào, nối kết
tình cảm yêu thương của những người đang sống khắp mọi nơi trên thế giới. Vui
nhỉ!
Người viết là con người năng động, sống nhiều
về tình cảm nên thích gặp gỡ bạn bè để chuyện trò, học hỏi những điều hay lạ tốt
đẹp nơi những người bạn cũ hay mới này để cho đời sống tình cảm, tinh thần, tâm linh và
kiến thức mình ngày một phát triển tốt đẹp
hơn. Tôi cảm thấy vui và có hạnh phúc
khi gặp mặt với bạn bè. Rồi từ đó, người viết chia sẻ niềm vui này đến những nguời
bạn khác hoặc độc giả của tôi với hy vọng
rằng chúng ta sẽ cùng được vui và cùng được
hạnh phúc trong một ít phút giây giữa chốn bụi hồng lao xao này.
Người viết
hoàn toàn đồng ý với quan niệm sống của
một tác giả vô danh mà tình cờ tôi đã đọc
được: “Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui
sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc
vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan
trọng là ở tâm trạng.” Bạn thì sao?
Tôi có rất
nhiều bạn: bạn của tôi và bạn của ông xã tôi vì
tôi quan niệm “thêm được một người
bạn tức là bớt đi được một người thù” nếu chúng ta đối đãi thật tình quý mến
nhau. Tôi vẫn tin rằng “Ngẩng đầu cao ba
thước đã có thần linh” cho nên mọi việc làm tốt xấu của mình đều có thần linh,
Trời Phật ở trên cao nhìn thấy và ngay chính trong lương tâm chúng ta phán xét
việc làm đó là đúng hay sai rồi.
Chúng ta
đã “không còn trẻ nữa”, sống nay chết mai, hơi đâu mà để ý những chuyện
không vui làm cho mình bực mình một ít phút giây (thú thật người viết cũng có đôi
lúc bực mình đấy chứ, nhưng tôi tự bảo hãy quên ngay đi, đừng thèm nghĩ tới nữa
vì tôi sợ hao mòn nhan sắc, vì tôi sợ có
thêm nhiều vết nhăn trên trán, có thêm nhiều “dấu chân chim” trên đôi mắt
ngà. Tội gì phải làm thế, phải không thưa
quý bạn?).
Chúng ta cần học tập sống vui sống khỏe như đức Phật
Di Lặc có nụ cười vui vẻ, sảng khoái, không chừng lại được tăng tuổi thọ
nữa như ôngThọ có cái nhân trung dài kia. Mình có lo nhiều quá con bò cũng vẫn trắng răng
và con người vẫn sống phây phây, nếu chưa tới số chết. Chuyện sinh lão bịnh tử là chuyện tự nhiên và
chúng ta cần tâm niệm rằng tất cả mọi sự việc trên đời đều là vô thường, là do
duyên nghiệp mà ra cả. Chuyện gì tới thì
sẽ tới, có chạy đằng trời cũng không tránh khỏi, phải không bạn? Bài hát Qué sera, sera do Doris Day hát ngày
xưa là bài hát mà tôi ưa thích nhất và hay ngâm nga nhất mỗi khi tôi gặp chuyện
không vui để tự an ủi mình.
Sẵn đây người viết xin được chia sẻ với quý bạn
một tài liệu hay hay do người viết sưu tầm đuợc. Xin mời bạn đọc nhé.
Bí quyết sống vui sống khỏe
1.- Hãy
dành thời gian vui đùa nhiều hơn với những người trên 65 tuổi và dưới 6 tuổi.
2.- Hãy đọc
nhiều sách hơn.
3.- Hãy dẹp
bỏ tất cả những gì không tốt, không đẹp hoặc không làm cho bạn vui.
4.- Hãy làm
những điều bạn cho là đúng để tâm hồn luôn thư thái.
5.- Hãy
sống với 3 C: Chân tình, Cởi mở và Cảm thông với mọi người.
6..- Đừng quan tâm đến những gì người khác nghĩ về bạn, đó không
phải là chuyện của bạn.
7.- Đừng để
lòng giận ghét làm bạn sống khó chịu bực bội, vô ích nhé.
8.- Hãy nhớ
rằng dù cho hoàn cảnh có tốt hay xấu đến đâu đi nữa, thì nó cũng sẽ thay đổi.
9.- Hãy ý
thức rằng cuộc đời như trường học và bạn đang ở đó để học tập.
10.- Những
vấn đề chỉ như các bài toán đố được đưa ra trong chương trình học, được giải
đáp xong rồi biến mất. Nhưng bài học rút
ra thì sẽ giúp ích cả đời.
(Nguồn: sưu
tầm trên internet)
Tuần vừa
qua tôi có bạn phương xa từ miền Aix in Provence bên Pháp đến tham dự đại hội họp mặt thân hữu điện
lực hải ngoại năm nay ở Portland. Đó là
anh chị Võ Văn Hoàng và Dung, chủ nhân của “ngôi nhà êm đềm” mà người viết đã
giới thiệu với độc giả Oregon thời báo trong số báo Xuân ORTB năm 2004 sau chuyến
vợ chồng người viết đi họp bạn THĐL ở
Paris về. Nếu đã một lần được viếng thăm ngôi nhà êm đềm này, các bạn THĐL và vợ
chồng tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh
tuyệt đẹp của ngôi nhà và tình cảm thân thương của vợ chồng chủ nhân đã dành
cho chúng tôi. Năm nay chúng tôi có duyên
may gặp lại nhau trong kỳ đại hội THĐLHN ở Portland. Mỗi năm một lần, những người đã có một thời làm việc chung với
công ty điện lực Việt Nam ngày xưa tổ chức
họp mặt gặp gỡ nhau ở nơi này hay nơi khác trên thế giới để chung vui với nhau. Người viết sẽ nói chi tiết hơn về các buổi họp
mặt này sau nhé. Mời bạn nhớ đón đọc. Xin cảm tạ!
Tôi chỉ là “con dâu” của đại gia đình THĐL bên
“tướng công” của tôi, và ngược lại ông xã tôi là “con rễ” của đại gia đình QGHC bên tôi. Thú thật, tôi thích cách tổ chức họp bạn bên
THĐL hơn vì họ đến với nhau bằng tình cảm nhiều hơn chứ không
đặt nặng vấn đề “lễ nghi hành chánh” như
bên QGHC của tôi. Quá khứ đã qua rồi, nếu
ai còn luyến tiếc, chấp nê với quá khứ vàng son oanh liệt ngày xưa chỉ khổ tâm
khổ trí mà thôi. Những vị “hét ra lửa, mửa
ra khói” ngày xưa, nếu đã ý thức được thời thế đã đổi thay thì cũng nên thay đổi
cách giao tế trong vấn về tương quan nhân
sự với nhau, chứ nếu còn giữ thái độ hách
dịch, quan quyền như xưa nữa thì sẽ chẳng
có ai “chơi” với mình nữa vì trong hiện
tại rất có thể những đàn em, đàn cháu ngày xưa của mình bây giờ “ngon lành” hơn
mình nhiều lắm đấy. Trường giang sóng
sau dồn sóng trước mà lị!
Người viết vẫn nghĩ nếu chúng
ta quý mến nhau vì tư cách đạo đức và tình cảm chân thành đối đãi với
nhau chứ không phải vì sợ hãi uy quyền
trong lúc đương thời thì chúng ta sẽ được nhiều người thương mến thực sự và lâu
dài hơn. Càng khiêm cung, nhã nhặn bao
nhiêu thì càng được nhiều người thương mến, muốn gần gũi kết bạn bấy nhiêu. Bạn đồng ý chăng? Xin mời quý bạn đọc mẫu chuyện Thiền nho nhỏ
dưới đây để xem giá trị của một danh thiếp như thế nào, nhất là đối với các vị
thiền sư nhé.
Danh Thiếp
Keichu, đại thiền sư thời Minh trị, là người đứng
đầu của Tofuku, một tu viện ở Kyoto. Một
ngày thống đốc của Kyoto đến viếng thăm ngài lần đầu tiên. Người hầu cận của Ngài
trình một tấm thiếp của vị thống đốc, đọc
thấy là: Kitagaki, Thống đốc Kyoto.
“Ta không có
việc gì dính dáng với một kẻ như thế.” Keichu nói với người hầu cận của ngài:
“Hãy bảo ông ấy ra khỏi nơi đây”
Người hầu cận mang tấm danh thiếp ra với lời cáo
lỗi.
“Đó là sự lầm
lẫn của tôi”, vị thống đốc nói và lấy bút chì gạch bỏ đi mấy chữ Thống đốc
Kyoto.
“Hãy thưa lại
với thầy anh.”
Ồ! Đấy là
Kitagaki ư?” thiền sư reo lên khi nhìn thấy tấm thiếp. “Ta muốn gặp ông bạn đó.”
(Nguồn: 101
Truyện Thiền- 101 Zen stories, transcribed by Nyogen Senzaki và Paul Reps- Tâm
Minh NgôTằng Giao chuyển ngữ)
Chúng tôi đã
mời anh chị Hoàng Dung đến ở với chúng tôi trong ngôi nhà nho nhỏ, bé bé xinh
xinh với hoa vàng trước ngõ, khóm trúc bên hiên của tôi thay vì ở khách sạn
Embassy Suite sang trọng, lộng lẫy để chúng
tôi có thể “chiêu đãi đáp lễ “ anh chị đã
tiếp đãi nồng hậu chúng tôi năm 2004 .
Dĩ nhiên là chúng tôi đã có những ngày vui bên nhau một cách thân tình và
chắc chắn anh chị Hoàng Dung sẽ không chấp
và phiền trách cho những sơ sót, nếu có, của chúng tôi trong thời gian
qua vì chúng tôi đã “do the best we can” rồi để làm vui lòng anh chị HD, phải
không thưa anh chị Hoàng Dung quý mến?
Người viết cũng xin cám ơn chị Dung đã chia sẻ
với SL bốn câu thơ đầy thiền vị và có giá trị
dưới đây, mà theo thiển ý, sẽ giúp tôi bớt đi rất nhiều những điều phiền muộn trong
cuộc sống vì hai chữ Ngã Chấp này:
“Một chấp,
hai chấp, ba cũng chấp
Chất chứa trong lòng chi mà khổ
Trăm điều bỏ,
ngàn điều bỏ
Thong dong tự tại, thế mà vui”
Chúc các
bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.
Sương Lam
(Tài liệu
và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét