Chào quý bạn,
Đây là bài thứ chín mươi ba của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo
Khi còn ở quê nhà chốn cũ, người viết mơ ước được sống ở Đà
Lạt, nơi có thác bạc thông xanh, có những con đường dốc thơ mộng, có hoa hồng tươi
thắm, có sương lam lành lạnh, có cô em gái má đỏ môi hồng, có nhiều chàng trai
oai dũng.
Năm 1962, khi đậu Tú Tài 1, ba mẹ tôi thưởng cô “đại tiểu thơ”
nhà họ Nguyễn đã chăm chỉ cố gắng học hành, đổ đạt thành công bằng một chuyến đi
nghỉ hè của toàn thể gia đình ở Đà Lạt trong vòng 1 tuần lễ. Người viết lúc đó mới 17 tuổi, cũng đang tập tểnh làm thơ nên cũng
đã “phóng bút” viết bài thơ về Đà Lạt như sau:
Đà Lạt hữu tình
Nên thơ cảnh sắc chốn
Lâm Viên
Thác bạc, thông xanh vẻ dịu hiền
Thành phố đón chào người khách tục
Sương mờ tiếp nhận kẻ mơ tiên
Gougah thác trắng trông hùng vĩ
Hồ mộng Xuân Hương vẻ lặng hiền
Đà Lạt muôn đời lưu luyến nhớ
Tôi ngồi dệt mãi mộng thần tiên
Sương Lam
Mùa hè năm 1962
Tâm hồn mơ mộng của cô
thiếu nữ Sàigòn lần đầu được viếng thăm Đà Lạt là thế đấy! Lúc ấy, lòng cô chưa vướng bụi trần nên tâm hồn
thật trong sáng, giản dị, chỉ biết xúc động vì cảnh đẹp nên thơ của Đà Lạt mà
thôi nên không có một ngôn từ nào nói về tình yêu của những chàng trai trường võ
bị quốc gia Đà Lạt với cô gái má hồng môi đỏ nơi thung lũng tình yêu này
Rồi thời gian qua, cô
gái đã “theo những cô áo đỏ sang nhà khác”, vì bận bịu với chuyện gia đình, sự
nghiệp, cô đã tạm quên đi mộng ước được sống ở Đà Lạt nên thơ.
Theo vận nước nổi trôi, tôi đã lưu lạc nơi xứ người. May mắn thay, gia đình người viết vượt biên tìm
tự do và được định cư ở Portland với sự bảo lảnh của cô em kế tôi, nguyên là du
học sinh trước năm 1975. Vì không còn học bổng của chế độ trước nữa nên cô
em tôi phải đổi sang chuyên khoa giáo dục và cô là một trong những giáo sư Việt
Nam đầu tiên của chương trình ESL tại Portland khi số người Việt Nam tỵ nạn tăng dần ở Portland. Cô dạy trong chương trình ESL ở trường trung
học Madison và một vài trường khác cho đến
khi về hưu. Hiện nay, cô đã quy y cửa Phật, tu tập, vui sống
và giúp đỡ đồng hương tìm sự an lạc về phương diện tâm linh. Nhờ Phật Trời ban ân
phước, ba chị em chúng tôi được đoàn tụ và sinh sống ở Portland này đã 30 năm rồi.
Người viết yêu
Portland vì nơi đây giống như Đà Lạt mà ngày xưa tôi từng mơ ước được sống. Thế là “My dream comes true” dù muộn màng và
khác lạ.
Ở nơi đây, chúng tôi đã
tạo lại cuộc đời mới bắt đầu bằng con số không. Con cái chúng tôi đã lớn
lên và đã thành đạt. Đời sống tình cảm của
tôi đã gắn liền với từng bụi cây, góc phố, tên đường ở Portland.
Bạn bè tôi đã đến thăm viếng nơi đây.
Người viết cũng đã đưa bạn đi viếng
thăm nhiều thắng cảnh đẹp ở Portland như vườn hồng, thác Multnomah, núi tuyết
Mount Hơod, v..v.. Nhiều người đã bảo nơi
này đẹp như Đà Lạt nhưng mưa buồn quá! Người viết cũng đã xúc cảnh sinh tình viết bài
thơ Portland Thơ Mộng nhắn nhủ với bạn bè chưa đến hoặc đã đến Portland thì xin hãy “để quên con tim” ở Portland sau
khi đã đến nơi đây:
Portland Thơ Mộng
Portland
cảnh đẹp người hiền
Ở đây mà sống như tiên trên đời
Thu vàng, hồng nở, tuyết rơi
Sương lam lãng đãng chơi vơi mộng tình
Môi hồng, má đỏ xinh xinh
Ngày xưa Đà Lạt
chuyện tình nên thơ
Bây giờ vật đổi sao dời
Portland
sống lại một thời dấu yêu
Bạn xưa còn lại bao nhiêu?
Bạn nay xin giữ cho nhiều mến thương
Rồi đây vạn nẽo đường trường
Bạn về có nhớ có thương nơi này
Thì xin tay nắm lấy tay
Trao nhau lời chúc: “Mai này gặp nhau”.
Sương Lam
Tháng Tám cuối Hạ vào Thu năm nay, thành phố hoa hồng Portland thơ mộng của chúng ta rộn ràng
với buổi văn nghệ thính phòng Từ Công Phụng
50 năm Tình Ca Một lần Nhìn Lại vào chiều chủ nhật 8-28 tại Embassy Suite vừa
qua.
Hơn 600 thính giả ái mộ Từ Công Phụng cùng đi vào thế giới tình
yêu của Từ Công Phụng qua những tình khúc nổi tiếng đi vào lòng người trong 50
năm qua của người nghệ sĩ hiền hoà này.
Một phần khác có lẻ khán thính giả Portland cũng muốn biết sức khoẻ và
“nhan sắc” của TCP như thế nào sau cơn bạo
bịnh “thập tử nhất sinh”của chàng mà báo chí đã loan tin ầm ĩ năm vừa qua.
Tất cả rất ngạc nhiên
khi thấy TCP xuất hiện với dáng điệu “hào hoa phong nhã”, kể chuyện vui buồn của
những lần trình diễn, nói lên lời cám ơn các bạn hữu, quan khách ái mộ, hát một
hơi 3 bài hát ở phần đầu chương trình và đặc biệt nhất là tạ ơn người vợ hiền
Kim Laurent qua ca khúc Tạ Ơn Em và nhất định sẽ không rời khỏi nàng qua ca khúc
Mãi Mãi Bên Em của chàng ở phần cuối của chương trình. Chị TCP đã hết sức xúc động
không thốt được nên lời khi đứng cạnh bên chàng, chị chỉ biết cười duyên mà thôi.
Còn nói gì được nữa chứ?
Chương trình rất thành
công với sự điều khiển khép léo, vui nhộn của các MC Linh Vũ Bích Huyền, Uyển
Diễm, Đại Dương, với sự tham dự của nhà thơ Du Tử Lê, nhạc sĩ Đăng Khánh, Nguyên
Bích, với các tiếng hát Trần Thu Hà, Anh Tuấn, Y Phương, Hoàng An và các ca sĩ được
ái mộ ở Portland như Ngọc Hoa, Hồng Hạnh, Đăng Tú và ban nhạc Phượng Hoàng.
Chắc chắn bạn sẽ đọc
nhiều bài tường thuật về buổi trình diễn này trên các số báo ở địa phương và chắc
chắn là sẽ có nhiều lời ngợi khen cho sự thành công của buổi trình diễn. Người
viết có khen thêm cũng bằng thừa về những bài tình ca đi sâu vào lòng người của
TCP qua những thập niên trước đây.
Người viết chỉ muốn nói lên tình cảm thương yêu và sự quan tâm
đến sức khoẻ của đồng hương Việt Nam ở Portland dành cho TCP như thế nào mà thôi
vì đối với người viết, tình cảm thương yêu thật tình đối với nhau quan trọng hơn
là những lời giới thiệu lịch sự trên sân khấu hay những lời “nói cho vừa lòng
nhau” khi giao tế nhân sự.
Có đến thấy 600 khán
giả hiện diện ngồi chật hết hội trường, trong đó có hai người bạn của người viết
(anh chị Phan Lạc Cảnh từ Úc Châu đến) để
cả hồn mình theo từng lời ca điệu hát của
những bản tình ca TCP ngày hôm ấy mới biết
được lòng thương mến của những người ái mộ đối với TCP như thế nào rồi, phải không thưa quý bạn?
Chắc chắn rằng sự hiện diện đông đủ của chúng tôi, những người
bạn của “Xứ Thâm Trầm” này, những người đã từng hồi hộp, lo lắng theo dõi bịnh
tình của TCP từ lúc mới bắt đầu cho đến ngày bình phục hôm nay, chắc cũng đủ nói
lên tình cảm quý mến, thương yêu thực sự của chúng tôi đã dành cho anh chị TCP
và Kim Laurent như thế nào rồi nhỉ? Phải không thưa anh chị TCP? Như thế đủ rồi, người viết không cần phải nói thêm gì nữa, tôi nghĩ thế!
Mỗi người có một cảm nhận và yêu thích khác nhau về những bài
hát của những nhạc sĩ sáng tác. Có những bài hát đã đưa chúng ta về một kỷ niệm
dấu yêu nào đó dù là một kỷ niệm đau buồn. Bạn yêu nhất bài hát nào trong số hằng trăm bài tình ca của TCP?
Bây giờ tháng mấy? Mắt lệ cho người? Trên ngọn tình sầu? Mùa
Xuân trên đỉnh bình yên? Tình tự mùa Xuân? Lời cuối? Kiếp dã tràng? Như chiếc
que diêm? Giọt Lệ cho ngàn sau? Tạ ơn
Em? Mãi mãi bên nhau? v..v…và v..v…
Người viết xin mượn những lời của nhà văn Song Thao viết về
Tình ca của họ Từ để làm kết luận cho bài
viết hôm nay, bạn nhé.
“Tình ca không có tuổi.
Khi trên đời còn những tình nhân thì tình ca vẫn còn vang vọng trong cuộ
sốn. Tình yêu không bao giờ cũ. Chính những tình nhân từ thế hệ khác luôn luôn
làm mới tình yêu. Vì vậy những bản tình
ca nói chung và tình khúc Từ Công Phụng nói riêng không bao giờ phai mờ nét lấp
lánh của chúng. Cho đến hôm nay chúng ta
đã sống gần 4 thập niên qua với âm nhạc của họ Từ, nhưng những tình khúc của ông
sẽ còn được hát không biết bao nhiêu lần thập niên nữa…”
Song Thao.
Montreal,
Canada Nov,
1995
Người viết cũng đồng ý
với nhà văn Song Thao, cũng là bạn đồng nghiệp với người viết ở Bộ Xã Hội ngày
xưa, về giá trị của những bài tình ca của Từ Công Phụng. Xin chúc nhạc sĩ TCP nhiều sức khỏe, vạn sự
an lành để sáng tác thêm những bài tình ca ngọt ngào khác nữa nhé.
Chúc các
bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.
Sương Lam
(Tài liệu
và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét