Chào quý bạn,
Đây là bài thứ chín mươi tám của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Trong thời gian gần
đây người viết đã đi tham dự nhiều buổi cơm chay gây quỹ của các chùa. Nhìn các Phật tử đã phát tâm lo việc nấu
nướng những thức ăn chay ngon lành bổ dưỡng, lắng nghe các ca sĩ chuyên nghiệp hay tài tử địa phương “hát chùa”
để giúp vui văn nghệ, thấy các Phật tử tham gia ủng hộ các buổi tiệc gây quỹ
vui mừng hớn hở vì nghĩ mình cũng đã “góp phần công đức” giúp chùa (kẻ góp
công, người góp của), người viết cũng thấy vui trong lòng một ít.
Người viết không có
đi chùa thường xuyên nhưng lúc nào cũng tán thán công đức những người làm việc
thiện nguyện tại các chùa với cái tâm vô vị lợi vì ít ra trong những lúc bạn
bận rộn việc Phật sự như thế, bạn đã chia sẻ cái tâm từ bi hoan hỷ đến với mọi
người nên bạn không có thì giờ để nghĩ đến những việc ác khác. Đó là một việc làm tốt lành.
Người viết vẫn thường
tâm niệm rằng: Một xã hội nếu xây thêm được một trường học cho tuổi trẻ, thành
lập thêm được một nhà dưỡng lão cho tuổi già, cất thêm được một ngôi chùa hay
một ngôi giáo đường cho nhiều người tu
học, bắt thêm được một nhịp cầu, một con đường cho thiên hạ qua lại, thì vẫn
tốt hơn là xây thêm một tòa án, một nhà tù, một lò nguyên tử phục vụ chiến
tranh. Bạn có đồng ý hay chăng?
Khi chúng ta đi cúng
chùa, làm được một việc thiện phước lành tức là chúng ta đang tu tập học hạnh
bố thí mà chư Phật đã dạy. Theo nghĩa thông thường, thì bố thí cũng là một hình
thức giúp đỡ (bố thí tài vật, bố thí pháp ngữ
v..v…) tạo một ân phước nào đó đối với người nhận, nghĩa là trong việc
này có kẻ cho và có người nhận.
Người xưa thường dạy
“thi ân bất cầu báo”. Dù là bậc tăng
già, cư sĩ hay đại chúng bình thường, khi đã thực tâm thực hành hạnh bố thí thì
đừng mong cầu một sự cám ơn nơi người nhận mà đôi khi chúng ta cần phải cám ơn
người nhận vì chính nhờ có người nhận nên người cho mới có thể thực hành sự bố
thí đó được như trong câu chuyện mà
người viết sưu tầm được trong 101 chuyện Thiền do Trần Đình Hoành dịch và bình
dưới đây:
Lúc Seisetsu giảng dạy tại chùa Engaku ở Kamakura, thiền sư cần phòng ốc rộng hơn, vì
nơi giảng dạy của thầy đã quá chật. Umezu Seibei, một thương gia ở Edo, quyết
định là sẽ tặng 500 đồng vàng, gọi là ryo, vào việc xây trường rộng thêm. Umeza
mang tiền đến cho thiền sư.
Seisetsu nói: “Tốt lắm. Tôi sẽ nhận.”
Umezu trao bao vàng cho Seisetsu, nhưng không hài lòng với
thái độ của thiền sư. Một người có thể sống cả năm với chỉ 3 ryo, nhưng thương
gia này không nhận được cả một tiếng cám ơn.
“Trong bao đó có 500 ryo,” Umezu nhắc khéo.
“Anh đã nói cho tôi biết rồi,” Seisetsu trả lời.
“Dù tôi là một thương gia giàu có, 500 ryo vẫn là rất nhiều
tiền,” Umezu nói.
“Anh muốn tôi cám ơn anh?” Seisetsi hỏi.
“Thầy nên làm vậy,” Umezu trả lời.
“Tại sao tôi nên cám ơn?” Seisetsu thắc mắc. “Người cho nên
cám ơn.”
.
.
Bình:
• Bố thí là một thực hành lớn trong nhà Phật. Con đường
Bồ-tát (Bồ Tát Đạo) có 6 nhánh qua sông (lục độ ba-la-mật), tức là sáu phương
cách thực hành (“hạnh”) để đến giác ngộ, trong đó Bố thí là “hạnh” đầu tiên–Bố
thí, trì giới, tinh tấn, nhẫn nhục, thiền định, trí tuệ. Cho đi cái mình có là
cách đương nhiên nhất để thực hành “vô ngã” (“không có cái tôi”).
• Bố thí thế nào? Kinh
Kim Cang, đoạn 4 viết: “Bồ tát đối với pháp nên không có chỗ trụ mà làm
việc bố thí, gọi là chẳng trụ nơi sắc để bố thí, chẳng trụ thanh hương vị xúc
pháp để bố thí. Này Tu-bồ-đề, Bồ tát nên như thế mà bố thí, chẳng trụ nơi
tướng. Vì cớ sao? Nếu Bồ-tát bố thí chẳng trụ tướng thì phước đức không thể
nghĩ lường.”
Câu này có nhiều tầng triết lý rất sâu xa, tuy nhiên nói giản dị theo cách sống hàng ngày của chúng ta thì câu này có thể hiểu là bố thí mà chẳng cầu gì cả, chẳng để được thấy tên mình trong danh sách (sắc), hay nghe được tên mình (thanh), hay tiếng tăm lừng lẫy của mình (hương), hay để nếm vị vinh quang của mình (vị), hay sờ được tên mình khắc trên bia đá (xúc), hay vì bất kỳ điều gì trong vũ trụ (pháp).
Câu này có nhiều tầng triết lý rất sâu xa, tuy nhiên nói giản dị theo cách sống hàng ngày của chúng ta thì câu này có thể hiểu là bố thí mà chẳng cầu gì cả, chẳng để được thấy tên mình trong danh sách (sắc), hay nghe được tên mình (thanh), hay tiếng tăm lừng lẫy của mình (hương), hay để nếm vị vinh quang của mình (vị), hay sờ được tên mình khắc trên bia đá (xúc), hay vì bất kỳ điều gì trong vũ trụ (pháp).
Bố thí với một tâm hoàn toàn rỗng lặng. Ngay cả dùng đạo
pháp làm chủ đích của bố thí cũng không. Đoạn 14, Kinh Kim Cang viết: “Nếu
Bồ-tát trụ nơi pháp mà làm việc bố thí thì ắt như người vào trong tối không thể
thấy. Nếu Bồ-tát tâm không trụ pháp mà hành bố thí thì như người có mắt lại
thêm ánh sáng mặt trời chiếu soi, thấy các thứ hình sắc.”
(Ghi chú: Bố thí không vì mình mà vì đạo pháp thì hay lắm
rồi, vẫn hơn không. Nhưng bố thí mà vượt qua được cả tầng “vì đạo pháp” này mới
là chân ngộ của Bồ tát).
Bố thí tự nhiên như hít thở. Bố thí tự nhiên như khát nước
thì uống nước mà chẳng hề suy nghĩ gì. Đó mới là bố thí hạnh của Bồ-tát.
• Đương nhiên là bố thí mà cần cám ơn như Umezu là không nên
rồi. Và đương nhiên là một câu cám ơn cũng chẳng tốn công gì mà thiền sư
Seisetsu lại không thể nói một tiếng cho vui vẻ cả làng. Nhưng, có lẽ là thiền
sư biết tâm tính Umezu và cố tình im lặng để dạy cho Umezu một bài học về Phật
pháp.
• Nhưng tại sao thiền sư nói “Người cho nên cám ơn”?
Thưa, vì bố thí là hạnh Bồ tát, mà muốn thực hành hạnh này
thì phải có người nhận. Nếu không có người nhận thì không thể làm việc bố thí
được. Mang tiền ra vất ngoài sa mạc không phải là bố thí. Cho nên, người cho
phải cám ơn người nhận đã tạo cho mình một cơ hội để thực hành hạnh bố thí.
Chú ý, câu đầu tiên thiền sư nói khi Umezu mang tiền vào:
“Tốt lắm. Tôi sẽ nhận.” Tức là, tôi cho chú cơ hội làm việc bố thí.
• Không nên xem đây là một cuộc đấu tranh tư tưởng giữa hai
người, Umezu và thiền sư, xem ai thắng.
Đa số mọi người trong chúng ta đều như Umezu, đều muốn nghe
cám ơn khi bố thí–không những cám ơn mà còn phải cám ơn trên radio, TV, báo
chí, Internet thì mới hả dạ. Umezu chẳng ai xa lạ hơn là cái tôi của mỗi người
chúng ta.
Nhưng điều chúng ta không biết, và thiền sư Seisetsu muốn
dạy, là: Người cho phải cám ơn người nhận.
( Nguồn: 101 Chuyện Thiền- Trần Đình Hoành dịch và bình)
Với lòng từ bi và
bình đẳng, Đức Phật cũng đã dạy cho các tăng chúng cần phải biết rằng: Với lòng
kính ngưỡng Phật Pháp thì việc cúng
dường hai lít dầu thắp đèn của một bà lão nghèo nàn cũng có công đức ngang hàng
như việc cúng dường hàng vạn ngọc ngà châu báu của vua Lương Võ Đế. Vì vậy
chúng ta không nên phân biệt kẻ giàu sang quyền quý hay người cơ cực bần hàn
trong việc tu tập công đức hay làm chuyện thiện lành. Bạn đồng ý chứ?
Đồng thời bây giờ
nhiều ngưuời thường hay nói về lợi ích của sự tu tập thiền định. Người viết xin
được chia sẻ một kinh nghiệm quý báu về đề tài Thiền và sức khỏe trong bài viết
được chuyển gửi qua email của một người bạn đồng môn của người viết. Xin mời
bạn đọc theo dõi.
Thiền, Stroke,
Và Trái Tim...
“…. Cách đây vài năm, khi tôi đang còn chủ trương một
chương trình có tính cách thiện nguyện và phải trang trải và chi tiêu rất nhiều
cho chương trình này, trong khi không có sự trợ giúp nào từ phía chính phủ cả,
tôi đã suýt bị “stroke” và chấm dứt cuộc đời ở đây, nếu không có Thiền.
Buổi tối hôm đó, tôi đang ngồi ở nhà, lo lắng khủng khiếp về số tiền mà mình phải chi gấp cho tiền nhà, tiền điện thoại, cũng như một số tiền linh tinh khác hầu giữ cho chương trình được tiếp tục, bất ngờ tay chân tôi tự nhiên rung giật khác thường. Mới đầu là run nhẹ, sau giật liên hồi, không kiểm soát được nữa. Bắp thịt miệng tôi cũng giật luôn. Tôi hốt hoảng, cố gọi người con trai bằng một loại âm thanh đứt quãng của mình. May mắn cho tôi là anh con trai tôi vừa đi ngang qua, nhìn thấy tôi đang rung giật, vội gọi cậu em và hai anh em hốt hoảng chở tôi vào ngay bệnh viện UCI cấp cứu.
Ngay lúc đó, tôi cố gắng kiềm chế không cho tay chân rung giật, nhưng cơ thể tôi đã bắt đầu bất tuân lệnh, tôi đành chấp nhận các cơn run rẩy liên tục. May mắn cho tôi là trí óc còn tỉnh táo. Trong tình hình nguy kịch ấy, tôi chợt nhớ đến Thiền ! Tôi nghĩ chỉ còn phương cách này mà thôi, vì từ nhà đến bệnh viện, khiêng ra khiêng vào cũng bao nhiêu phút, có thể từ liệt đến chết. Nhớ đến điều đó, tôi bình tĩnh ngay và bắt đầu hít thở thật dài, thật sâu. Tôi nhắm mắt lại, mặc cho hai ông con trai lo bế ra xe, nổ máy và chạy đi, tôi chỉ tập trung tư tưởng, và hít thở theo Thiền. Từ từ hít vào bằng mũi, theo dõi hơi thở mình tới bụng, ngưng lại ba giây (đếm thầm 1,2,3), rồi từ từ thở ra, cũng thật chậm. Tôi cứ làm thế, không màng đến ngoại cảnh, chỉ trừ khi bác sĩ hỏi vài câu hỏi thì trả lời, sau đó, thì mặc họ, chụp phim X-Ray tại chỗ, rồi qua MRI, rồi siêu âm, chích nước biển… Cứ xong một việc, tôi lại nhắm mắt, hít thở. Suốt đêm như vậy, tôi không suy nghĩ gì, để cho óc não thoải mái, không tạp niệm, không run sợ, không lo âu, không phỏng đoán bất cứ điều gì. Trong óc tôi, chỉ có một tư tưởng chạy qua chạy lại: “Bình tĩnh, không nghĩ gì hết, tập trung tư tưởng hít thở. Hít vào…. Nén hơi, 1,2,3… Thở ra… Hít vào….”
Buổi tối hôm đó, tôi đang ngồi ở nhà, lo lắng khủng khiếp về số tiền mà mình phải chi gấp cho tiền nhà, tiền điện thoại, cũng như một số tiền linh tinh khác hầu giữ cho chương trình được tiếp tục, bất ngờ tay chân tôi tự nhiên rung giật khác thường. Mới đầu là run nhẹ, sau giật liên hồi, không kiểm soát được nữa. Bắp thịt miệng tôi cũng giật luôn. Tôi hốt hoảng, cố gọi người con trai bằng một loại âm thanh đứt quãng của mình. May mắn cho tôi là anh con trai tôi vừa đi ngang qua, nhìn thấy tôi đang rung giật, vội gọi cậu em và hai anh em hốt hoảng chở tôi vào ngay bệnh viện UCI cấp cứu.
Ngay lúc đó, tôi cố gắng kiềm chế không cho tay chân rung giật, nhưng cơ thể tôi đã bắt đầu bất tuân lệnh, tôi đành chấp nhận các cơn run rẩy liên tục. May mắn cho tôi là trí óc còn tỉnh táo. Trong tình hình nguy kịch ấy, tôi chợt nhớ đến Thiền ! Tôi nghĩ chỉ còn phương cách này mà thôi, vì từ nhà đến bệnh viện, khiêng ra khiêng vào cũng bao nhiêu phút, có thể từ liệt đến chết. Nhớ đến điều đó, tôi bình tĩnh ngay và bắt đầu hít thở thật dài, thật sâu. Tôi nhắm mắt lại, mặc cho hai ông con trai lo bế ra xe, nổ máy và chạy đi, tôi chỉ tập trung tư tưởng, và hít thở theo Thiền. Từ từ hít vào bằng mũi, theo dõi hơi thở mình tới bụng, ngưng lại ba giây (đếm thầm 1,2,3), rồi từ từ thở ra, cũng thật chậm. Tôi cứ làm thế, không màng đến ngoại cảnh, chỉ trừ khi bác sĩ hỏi vài câu hỏi thì trả lời, sau đó, thì mặc họ, chụp phim X-Ray tại chỗ, rồi qua MRI, rồi siêu âm, chích nước biển… Cứ xong một việc, tôi lại nhắm mắt, hít thở. Suốt đêm như vậy, tôi không suy nghĩ gì, để cho óc não thoải mái, không tạp niệm, không run sợ, không lo âu, không phỏng đoán bất cứ điều gì. Trong óc tôi, chỉ có một tư tưởng chạy qua chạy lại: “Bình tĩnh, không nghĩ gì hết, tập trung tư tưởng hít thở. Hít vào…. Nén hơi, 1,2,3… Thở ra… Hít vào….”
Cứ thế, tôi dần dần đi vào giấc ngủ nhẹ nhàng (một phần có
lẽ (?) bệnh viện cho tôi thuốc ngủ chăng?) Đến nửa đêm tỉnh giấc, tôi lại tiếp
tục hít thở.. Hít vào… thở ra… trong khi tay chân vẫn để xuôi thẳng theo thân
người. Rồi lại ngủ. Đến sáng hôm sau, khoảng 11 giờ, thì bác sĩ trực đến, cho
tôi biết là chẳng có gì quan trọng cả, chỉ là một cơn “stroke” nhẹ, đã qua khỏi
rồi. Tôi hỏi ý kiến ông về việc tôi hít thở, tập trung tư tưởng, hít vào, nén
hơi, rồi xả ra.. Ông bác sĩ người Mỹ giật mình, nhìn tôi: “A! Tôi biết rồi! Ông
làm đúng đó! Ông đã Thiền để tự cứu mạng mình! Nếu ông không làm như thế, thì
bây giờ ông đã gặp khó khăn rồi!” Bác sĩ còn cho biết cơn “light stroke” (Xuất
huyết não nhẹ) đến trước, báo động cho cơ thể biết là nó sắp tấn công cơn thứ
hai, mạnh hơn và đưa đến tử vong hoặc bại liệt! Nếu tôi tiếp tục lo lắng, sợ
hãi, không biết Thiền thì nhất định một cơn nữa sẽ dứt điểm!
Sau này, tôi đọc trên internet, thấy có lời khuyên của các Y
Sĩ là khi có cảm giác sắp bị “nhồi máu cơ tim” (heart attack), thì việc đầu
tiên cũng là ho vài cái rồi hít thở thật sâu và thật dài, tối thiểu 10 lần sẽ
cứu được mạng….”
( Nguồn: Trích trong email của anh Chu Tất Tiến chuyển
gửi đến bạn bè. Xin cám ơn anh CTT)
Hy vọng rằng những
lời chia sẻ tâm tình hôm nay của người viết sẽ đem lại cho quý bạn một chút
niềm vui nho nhỏ trong ngày.
Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành
đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua
điện thư bạn gửi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét