Đây là bài thứ một trăm hai mươi lăm (125) của người viết về
chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon
Thời Báo.
Dù đang tìm những giây phút tĩnh an trong cuộc hồng trần nơi
xứ lạ quê người này, Bạn và tôi vẫn là người Việt Nam, làm sao chúng ta không
có những phút giây xúc động mỗi lần
tháng Tư lại đến, phải không Bạn?
Chúng ta ngậm ngùi nhớ đến những chiến sĩ đã vị quốc vong
thân, những bạn bè, những thân nhân đã bỏ mình trên bước đường đi tìm tự do.
« Tháng Tư cũ quê tôi buồn sâu đậm
Bởi nhà tan nước mất, khóc chia ly
Bạn tù đày, người đau khổ ra đi
Kẻ bỏ xác nơi rừng sâu, biển lạnh
Ôi! Vận nước thịnh suy ta khó tránh
Cuộc hồng trần! Ôi ! Tan hợp, hợp tan
Bao mươi năm! Sầu,
khổ, hận vô vàn
Biển vẫn mặn! Nỗi đau thương còn đó!
Mây vẫn trôi, trời vẫn còn mưa gió
Nhưng cuộc đời: bao thay đổi, đổi thay
Nhiều bạn xưa vĩnh biệt cõi trần này
Người còn sống đã mắt mờ, tóc bạc »
( Trích trong Bài Tình Thơ Tháng Tư của Sương Lam)
Tuy đau buồn nhưng những con dân nước Việt tại Portlnad,
Oregon vẫn không quên làm lễ tưởng niệm Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 hằng năm để
tưởng nhớ đến những anh hùng liệt sĩ đã hy sinh vì Tổ Quốc và tưởng niệm các
đồng bào tử nạn trong chiến cuộc hay trên bước đường tìm Tự Do.
Đặc biệt năm nay, Ban Chấp Hành Cộng Đồng Việt Nam Oregon mà
đa số các thành viên là những người bạn trẻ đầy nhiệt quyết đã được nhiều đoàn
thể như các hội cựu quân nhânVNCH, Hội
Người Việt Cao Niên Oregon, các thân hào nhân sĩ, và đồng hương tham gia ủng hộ
đông đảo.
Thứ Bảy 28 tháng 4 vừa qua người viết đã đến Hội trường IRCO
để tham dự ngày lễ tưởng niêm này. Các cựu quân nhân trang nghiêm trong màu áo
của binh chủng mình. Các người đến dự
lễ đa số mặc áo màu đen hay màu trắng. Các
cơ quan truyền thông đều có mặt. Những khuông mặt sinh hoạt cộng đồng tại Portland mà người viết được hân hạnh quen
biết đều hiện diện ở nơi đây.
Những người bạn Mỹ của anh Nguyễn Thế Thăng cũng đến chia sẻ vui buồn kỷ niệm thời chinh
chiến.
Màn vinh danh vả choàng tặng vòng hoa của các
nữ sinh trường trung học Parkrose của giáo
sư Trần thị Hội gửi đến các cựu quân nhân
có mặt trong buổi lễ khiến cho ngưòi viết
nhớ lại tình cảm thương mến của em gái hậu
phương trao vòng hoa chiến thắng cho các chiến sĩ đã thắng trận trở về nói lên
tình cảm « quân dân như cá nước » của chế độ Việt Nam Cộng Hoà ngày xưa.
MC Đoàn Kim Bảng với giọng nói đây truyền cảm, ấm
áp đã trao tặng vòng hoa danh dư này cho
người vợ yêu quý để cám ơn sự hy sinh chia sẻ ngọt bùi của chị, người vợ của một
chiến sĩ ngày xưa. Chúng ta cũng thường nghe câu nói: « Sau
lưng sự thành công của quý ông lúc nào cũng có bóng dáng của một bóng hồng đứng
sau lưng » Chị Kim Bảng và những người
vợ chiến sĩ ngày xưa rất xứng đáng được nhận vòng hoa chiến thắng này do phu quân
trao tặng lại.
Trong một bài thơ Những người vợ, người Mẹ Việt
nam, tôi đã viết về những người vợ, Việt nam như sau:
« Thời chinh chiến biết bao người vợ trẻ
Nhớ thương chồng trong kiếp sống chinh phu
Hay khổ đau trong cuộc sống ngục tù
Nàng chấp nhận một cuộc đời cô phụ »
Và sự hy sinh của những bà mẹ Việt nam :
“Là nam tử sống
giữa trong trời đất,
Phải đáp lời sông núi giữ quê hương
Dẫu xót xa, Mẹ phải nén sầu thương
Để cho trẻ an lòng lo việc nước”
Và ai ai cũng
phải công nhận rằng:
“Cao quí ấy, phải
chăng trời đã phú
Chỉ riêng dành cho phụ nữ Việt Nam
Họ là ai? “Những chiến sĩ vô danh”
Trang sử Việt họ góp phần rất lớn”
(Thơ Sương Lam)
Màn hội thoại giữa người thuộc thế hệ trẻ, đại diện là cô Nancy
Lê và thế hệ cao niên, đại diện là cựu
trung tá Lê Văn Khương là tiết mục mới lạ trong chương trình hôm nay.
Màn kịch ngắn dỉễn tả lại khí thế anh hùng của các người tù nhân học tập
cải tạo, thà chấp nhận cái chết hơn là tố giác bạn bè trốn trại cũng gây cho khán
giả một sự nhạc nhiên không ít khi họ thấy chiếc nón cối bộ đội và màu áo vàng
của công an xuất hiện tại nơi này.
Những bài ca hùng tráng khích
lệ người dân Việt Nam dù đang ở hải nghoại
xa xăm cũng phải một lòng tranh đấu dành
lại quê hương đã được trình bày một cách xuất sắc bởi ban Hưng Ca Oregon.
Đặc biệt hơn nữa các vị hội viên Hội Cao Niên Việt Nam ở Oregon
cũng đã hăng hái góp lời ca tiếng hát khi trình bày hợp ca bài hát Quyết Tiến
thật là sinh động với sự phụ họa của toàn thể quan khách ngồi trong hội trường.
Ban tổ chức đã chu đáo lo
lắng phần ẩm thực buổi trưa cho quan khách thât đầy đủ với những thức ăn hợp khẩu
vị Việt Nam. Năm nay tôi thấy thành phần chủ lực trong buổi lễ là những bạn trẻ
đã đến tham dự buổi lễ nhiều hơn các năm trước.
Thật là một điều đáng mừng vì tuổi trẻ Việt nam ở hải ngoại đã bắt đầu có
ý thức về trách nhiệm của họ đối với quốc gia dân tộc và đang dần dần thay thế
cho thế hệ cha anh tiếp tục sự nghiệp đấu tranh cho tự do, dân chủ và hoà bình
thế giới! Lành thay! Tốt thay!
Người viết ra về sớm hơn
chương trình dự định vì phu quân của tôi
không khoẻ trong người sau hai lần phải đến bịnh viện để bác sĩ làm thủ thuật bắn
tia laser vào các khối sạn trong bàng quang.
Tôi ra về nhưng biết chắc chắn sẽ
cón nhiều đìều hay lạ, lý thú trong các tiết mục kế tiếp của chuơng trình.
Tôi đã nhiều lần ra ngắm biển ở Oregon. Đứng ở bờ bên này
nhìn màu xanh tuyệt đẹp của biển ở xa xa, tôi lại nhớ đến bài thơ Biển và Dân
Việt của tôi viết từ năm 1982 khi tôi mới đến Portland. Lúc đó, tôi mới rời xa
quê mẹ, nên niềm thương nỗi nhớ về một quê hương mới vừa xa cách là niềm cảm
hứng cho các bài thơ của tôi. Tập thơ Tháng
Tư với Nỗi Nhớ Quê Hương của tôi nói lên nỗi niềm tâm sự của một kẻ phải rời xa
cha già mẹ yếu, gia đình thân yêu để đi lưu lạc nơi xứ người được ra đời năm
1982 nhờ sự thương mến, giúp đỡ của những người bạn tốt mà tôi mới quen biết ở
truờng Portland Community College khi tôi trở lại học đư ờng. Tập thơ này được tái bản nhiều lần do sự ủng
hộ tài chánh của những bạn bè đồng tâm sự như tôi và cũng nghèo như tôi vào lúc
ấy.
Nhân đây, tôi cũng xin cám ơn những người bạn trẻ sinh viên
ngày nào (đặc biệt, anh Trần Văn Minh, chồng tôi và họa sĩ Huỳnh Lương Vinh, người đã vẽ hình bìa và các tranh ảnh trong các
tuyển tập thơ của SL) đã cùng tôi thực hiện ước mơ giữ gìn tình tự dân tộc Việt
Nam trong tháng ngày sống lưu lạc nơi xứ người.
Tôi cũng xin cám ơn quý thân hữu, quý độc giả đã đọc tâm tình của tôi được chuyển đạt qua thơ văn và đã cảm
thông với tôi.
Xin mời quý bạn nghe tâm sự của người viết qua vài đoạn thơ
mà tôi rất thích nhất trong bài thơ Biển
và Dân Việt như sau:
Người chỉ biết những
con tàu đã đến
Còn bao nhiêu lạc nẻo
hoặc chìm sâu
Giữa phong ba xanh
thẳm chỉ một màu
Ai đếm được bao nhiêu
mồ giữa biển
Hay là :
« Người đừng hỏi tại sao dân tôi chỉ
Nụ cười buồn và ánh
mắt xa xăm
Hoặc nhiều khi đứng lặng lẻ âm thầm
Mắt ướt lệ, dáng đau
buồn chẳng nói
Biển vẫn đẹp, vẫn
hiền lành vô tội
Vẫn màu xanh
trong nắng sớm long lanh
Nhưng buồn thay!
Biển đẹp ấy lại thành
Vùng tử địa, chôn
bao người dân Việt. »
Thời gian vẫn cứ trôi qua và con người vẫn còn đau buồn với cảnh
sinh tử, biệt ly:
« Bao mươi năm! Cuộc đời dầu đổi khác
Nhưng tấm lòng yêu nước, nhớ quê hương
Và nỗi buồn của kẻ sống tha hương
Vẫn còn đó trong lòng người dân Việt »
*SL
Người viết xin
thành kính chia buồn cùng những gia đình có thân nhân hy sinh cho tổ quốc hay
đã bỏ mình trên bước đường tìm tự do và cầu nguyện cho các hương linh người tử
nạn sớm siêu thoát.
Kính chúc toàn
thể quý độc giả và thân hữu nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn.
Sương Lam