Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012
Bài số 100 Một Cõi thiền Nhàn
Chào quý bạn,
Đây là bài thứ một trăm
(100) của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của
trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Portland
đã vào Thu. Buổi chiều ông mặt trời đi
ngủ sớm và buổi sáng ông mặt trời vẫn còn “ngủ nướng” vì trời đã bắt đầu lạnh lạnh
và vẫn còn chưa sáng tỏ ánh bình minh. Thật tội nghiệp cho những ai còn phải trả
nợ học đường, trả nợ áo cơm phải thức dậy sớm đến trường để học tập, đến công sở,
đến công ty để làm việc. “Ăn cơm chúa phải
múa tối ngày” mà lị!
Ở Việt Nam, người viết
cũng đã “múa viết mực” ở học đường 16 năm,
“múa bút bic” ở Bộ Xã Hội 8 năm, “múa tay” bán bánh ngọt ở lề đường 5 năm. rồi
“dzọt” lên tàu qua Mỹ. Sang xứ Mỹ, tôi cũng đã “múa viết đen ” ở học đường 10 năm, “múa viết màu” ở các trường học thuộc sở học chánh Portland 20
năm. Tổng cộng, tôi đã múa bút ngoài xã
hội gần 60 năm rồi nên “anh hùng cũng đã thấm mệt”, bèn xin “cáo lão từ quan” về
nhà “múa đủa bếp” với “người tình già trên đầu non” của tôi cho khỏe tấm thân “không
còn trẻ nữa” của mình. Nói một cách cho
có vẻ “thi văn nghệ thuật” hơn, tôi đã bắt
chước Phạm Thiên Thư “lên non tìm động
hoa vàng” khi tôi vẫn chưa đủ tuổi “lảnh lương của tổng thống Obama”, bạn ạ!
Người viết phải “dài dòng văn tự” như thế là để muốn nói cuộc
đời chúng ta sinh ra đời lúc nào cũng bận rộn với cuộc sống, lúc nhỏ bận theo
kiểu tuổi nhỏ, lớn lên bận theo kiểu tuổi
thành niên, tuổi trung niên, tuổi lão niên, không kể những lúc bận uống thuốc
khi bịnh họan, bận giận hờn, oán trách khi gặp điều phiền muộn, bực mình… vân vân..
và vân vân
“Ngày nào cũng bận rộn
Không rảnh rỗi phút nào
Lo lắng đủ thứ chuyện
Quên hơi thở vô ra .
Đời khổ quá!
Sống ngày quá bận rộn
Thấy hao tổn tinh thần
Thân người mau già cỗi
Sức khỏe yếu kém dần.
Quá bâng khuâng!”
(Nguồn trích bài thơ Hãy buông bỏ của huynh trưởng Minh Lương
Trương Minh Sung)
Nhà Phật thường dạy:
Muốn cho thân an trí lạc thì phải biết “buông bỏ”.
Mèn ơi! Chỉ có hai chữ mà thôi, đọc thì ai cũng có thể đọc được
nhưng thực hành được hai chữ này không phải là chuyện dễ đâu nha bạn. Bạn đang có job thơm, nhà lớn, vợ đẹp, con
xinh mà bảo bạn phải buông bỏ thì “sức mấy” bạn buông bỏ cho được. Phải không bạn?
Ngay cả khi quý vị sắp
phải rời chốn duơng trần vẫn chưa chịu buông bỏ đời sống giả tạm nơi trần thế vì
họ vẫn chưa muốn chết như Steve Jobs, vị
sáng lập ra công ty máy tính Apple vừa mới
từ trần ngày 10-5-2011 về bịnh ung thư, đã phát biểu tại lễ tốt nghiệp ở đại học
Stanford năm 2005 như sau: “Không ai muốn chết.
Ngay cả người mong được lên thiên đàng cũng không muốn chết để tới đó. Nhưng cái chết là đích đến mà chúng ta đều phải
tới. Không ai thoát được nó”.
Chính vì chỗ không thể
buông bỏ được cho nên chúng ta vẫn phải trôi lăn trong vòng sinh tử luân hồi vì
chúng ta không thể buông bỏ tham, sân, si, mạn, nghi, ác, kiến của chúng
ta. Chỉ khi nào chúng ta “Ngộ” được đời
là vô thường thì lúc đó, hy vọng chúng ta sẽ có thể buông bỏ từ từ những ác
nghiệp đó.
Nhưng vì không ai cũng
có thể dễ dàng từ bỏ những ác nghiệp của Tham, Sân, Si được, nên cõi trần này
chiến tranh vẫn tiếp tục tiếp diễn giữa quốc gia này với quốc gia khác, giữa chủng tộc này với chủng tộc khác, giữa chủ thuyết này với chủ thuyết khác. Chính phủ
nước này vẫn muốn chiếm đoạt tài sản, đất đai của chính phủ nước khác để mở rộng
biên cương lãnh thổ, để thu đoạt tài nguyên, để đàn áp diệt chủng v..v…
Dĩ nhiên trước họa xâm lăng của ngoại bang Trung Quốc trong
hiện tại, người dân nước Việt chúng ta dù đang sống ở quê nhà hay đang sống đời viễn xứ, nếu còn yêu quê hương đất
Việt, cần phải lên tiếng cho thế giới biết rõ những âm mưu thâm độc và tìm cách
ngăn chặn chính sách bá quyền của Trung Quốc để cho mọi người dân đều được sống an cư lạc nghiệp, hòa bình, hạnh
phúc.
Ban chấp hành Cộng Đồng Việt Nam Oregon với thành phần đa số
là những người trẻ đã “kêu gọi mọi thành phần yêu nước, trong nươớc cũng như hải
ngoại, cùng đứng lên nói tiếng nói của dân tộc, của tự do, và quyền làm người. Các giới trí thức, các giới trẻ hãy đứng lên đổi
mới đất nước.”
Chính những người bạn
trẻ này đã đứng ra tổ chức một cuộc biểu tình chống Trung Cộng và Việt Cộng ngày
10-15-2011 lúc 1:00 PM đến 6:00 PM tại công trường Pioneer Courthouse
Square dưới phố Portland và kêu gọi đồng hương Việt Nam tại Portland và
các vùng phụ cận, đồng hương các cộng đồng Seattle, Tacoma,
Vancouver ở tiểu bang Washington đến tham dự cuộc biểu tình này.
Quý bạn sẽ được xem đầy đủ các bài tường thuật và các hình ảnh
đặc biệt về cuộc biểu tình này trên các trang báo tại địa phương.
Trong phạm vi bài viết của mục MCTN này, người viết chỉ muốn
nói lên những tình cảm thiêng liêng của
con người mà ai ai cũng trân quý. Bên cạnh
tình yêu lãng mạn của trai gái, tình yêu thiêng liêng của cha mẹ, gia đình, chúng
ta còn có một tình yêu cao cả hơn, đó là tình yêu quê hương tổ quốc.
Khi tổ quốc lâm nguy,
bị ngoại bang xâm chiếm thì dù là bậc quân vương cao sang ngày xưa hay kẻ bình
dân bá tánh ngày nay đều phải đứng lên “Đáp Lời Sông Núi và “Phải Lên Tiếng” cho thế giới biết.
Nếu bạn có đến tham dự
ngày biểu tình ngày thứ bảy vừa qua, bạn sẽ thấy hình như con tim mình sôi động phấn khởi khi cùng cất cao tiếng hát các bản
hùng ca cùa Anh Bằng, của Trúc Hồ, của Nguyễn Đức Quang, v..v… giữa rừng cờ vàng đang phất phới bay.
“ĐỪNG IM TIẾNG MÀ
PHẢI LÊN TIẾNG
Khi quân thù vào cướp
quê hương,
Đoàn kết lại tiêu diệt
bá quyền thâm độc vô biên.
ĐỪNG IM TIẾNG MÀ PHẢI LÊN TIẾNG
Khi quân thù giết hại dân ta.
Dòng máu Việt đã đổ chan hòa trên biển nước ta
ĐỪNG IM TIẾNG MÀ PHẢI LÊN TIẾNG
ĐỪNG IM TIẾNG MÀ PHẢI LÊN TIẾNG”
(Nhạc Anh Bằng)
Hay là:
«Đáp Lời Sông Núi,
anh em ơi đáp lời sông núi.
Tổ quốc lâm nguy, xương máu này ta nguyện
hiến dâng
Đáp Lời Sông Núi, anh em ta đáp lời sông núi.
Quyết bảo vệ giang
san, ta thề chết cho quê hương
Việt Nam,
Việt Nam, Việt Nam”.
(Nhạc Trúc Hồ)
Và Bạn cảm nhận rằng, con tim mình đã nghẹn ngào xúc động khi thấy những em bé tóc hãy còn xanh đứng phất
cờ vàng nước Việt, cờ nước Mỹ cùng với
cha mẹ tóc đã hoa râm hay cùng với ông bà tóc đã bạc phơ. Các vị bô lão của Hội Người Việt Cao Niên Beaverton và Portland đứng sát cánh bên nhau với các người bạn Tây Tạng, những người đồng cảnh ngộ như chúng ta, hô to
khẩu hiệu chống bá quyền Trung Quốc.
Tôi cũng đã thấy
trong đoàn biểu tình có em bé nhỏ còn ngồi trên xe đẩy, có bà nội trợ hiền lành,
có cụ bô lão tóc bạc, có chàng sinh viên tuổi trẻ, có người đẹp duyên dáng, có
cựu chiến sĩ oai hùng đã hăng hái tham gia diễn hành trong trật tự trên các đường
phố Portland để nói lên tiếng nói của tự do, của lòng yêu quê hương đất nước.
Những bưóc chân Việt Nam ngày hôm
nay đã đi trên khắp nẽo đường thế giới để
báo cho mọi người biết rằng chúng tôi vẫn
còn đây và chúng tôi xin cám ơn nhân dân thế giới đã thương yêu chúng tôi và cùngchúng tôi chung
sống trong hoà bình, tự do và hạnh phúc.
“Dù nhục dù vinh xin hãy hát vang lời Việt Nam.
Tựa vào lòng nhau, ơi những trái tim cùng dòng máu.
Gọi người gọi ta. Gọi
số kiếp lưu đày gần xa.
Gọi bóng tối ngưng bài
cuồng ca.
Cho tiếng hát mơ ngày
Việt Nam.”
Và từ đấy,
“Khắp nơi trên địa cầu in dấu bước chân Việt Nam.
Những đôi chân miệt mài,
đang vuơn tới dưới ánh ban mai.”
(Nhạc Trầm Tử Thiêng và Trúc Hồ)
Xin cám ơn những người
bạn trẻ trong ban chấp hành CĐVNOR và tất cả những gnười tham dự buổi biểu tình
ngày 10-15-2011 đã tạo một ngày có ý nghĩa
về tình yêu quê hương dân tộc trong cộng đồng người Việt đang sống ở hải ngoại.
Xin cám ơn những người bạn Mỹ đã hoan hô ủng hộ tình thần của
của chúng ta trong buổi diễn hành quá thành công ngày thứ bảy vừa qua.
Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành
đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua
điện thư bạn gửi)
Nhãn:
Bạn hữu,
Cộng đồng,
ĐHVK,
gia đình,
hạnh phu'c,
hình ảnh,
Học đường,
Hội Cao Niên,
Phụ Nữ Việt,
QGHC,
Sống đẹp,
tâm linh,
Thiền nhàn,
Tình cảm,
Văn,
Văn hóa,
Xã hội
Bài số 99 Một Cõ Yhiền Nhàn
Chào quý bạn,
Đây là bài thứ chín mươi chín của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Người viết đi làm thiện nguyện trong lớp Mẫu Giáo của cô cháu
nội Mya tại trường tiểu học Montclair
mỗi tuần hai ngày, mỗi ngày một giờ theo lời đề nghị của giáo viên phụ trách lớp.
Tôi yêu trẻ thơ nên được
sinh hoạt với quý vị học sinh tí hon này là tôi vui lắm vì ít ra trong tuần, tôi
có hai giờ được gần gũi với Mya để xem cô nàng học hành như thế nào ở trường và
được ngắm nhìn những khuông mặt thơ ngây, hồn nhiên của con nít.
Hai mươi năm sinh hoạt với các đấng nhi đồng tại các trường
công lập Portland, thì việc giúp học sinh “vừa chơi vừa học” là “nghề của nàng” rồi nên việc đi làm thiện
nguyện tại trường tiểu học Montclair chỉ
là “chuyện nhỏ” mà thôi. “Smile!”
Lớp học ở Mỹ rất đầy đủ tiện nghi, đầy đủ các học cụ cần thiết.
Cô giáo có toàn quyền tổ chức, dạy học trò theo phương cách riêng của mình, miễn
làm sao cho học trò lảnh hội dễ dàng những lời hướng dẫn của mình, làm đúng
theo lời hướng dẫn của cô giáo, tôn trọng kỷ luật học đường là được. Dĩ nhiên là cô giáo phải theo đúng chương trình
học của mỗi lớp đã được đặt ra cho toàn quốc, nhưng thầy cô giáo có thể uyển
chuyển tìm thêm tài liệu, phát huy sáng kiến để dạy học trò thế nào đạt được hiệu
quả cao là được rồi.
Phụ huynh học sinh ở Mỹ đóng một vai trò quan trọng trong việc
giáo dục con em vì nhà trường cần sự hợp tác giữa phụ huynh và học đường trong
việc làm thiện nguyện ở trường và giúp đỡ con em làm bài tập ở nhà.
Mỗi năm hai lần, phụ
huynh được mời chính thức đến trường để nghe báo cáo về việc học của con em mình.
Lần thứ nhất, một tháng sau ngày tựu trường để thầy cô giáo trình bày cho phụ
huynh biết cần phải làm gì để giúp con em học ở trường. Lần thứ nhì vào cuối năm học để báo cáo cho phụ huynh biết kết quả sau một năm
học. Đấy là chưa kể những lần họp bất thường
nếu con em của quý vị có những vấn đề đặc biệt cần được giúp đỡ khác.
Phụ huynh người Mỹ đã được huấn luyện từ trước nên rất quan
tâm và tham dự hầu hết các buổi họp của nhà trường. Phụ huynh Việt Nam hình như chưa
quen với lề lối giáo dục ở Mỹ nên thường vắng mặt trong những buổi họp này. Quan niệm của người Việt Nam là thích “giao
khoán” việc dạy dỗ con em cho nhà trường vì vẫn nghĩ việc giáo dục học sinh là
trách nhiệm của nhà trường, chứ không phải là bổn phận của phụ huynh như từ xưa
người Việt Nam đã nghĩ và đã làm qua bao thế hệ ở Việt Nam trước đây. Quan niệm “Quân Sư Phụ” ngày xưa đã lỗi thời
rồi. Ngày nay chúng ta cần phải biết tầm quan trọng của phụ huynh đối với học đường
như thế nào để giúp con em học hành tiến bộ hơn là bỏ mặc con em muốn làm gì thì
làm, học thế nào thì học phụ huynh không cần biết đến.
Dù bận việc mưu sinh
như thế nào, phụ huynh Việt Nam
cũng cần phải đến trường nghe thầy cô báo cáo việc học của con em để biết con
cháu mình cần được giúp đỡ về phương diện nào. Tại các trường học hay tại bất cứ
công sở, dịch vụ nào cũng đều có thông dịch viên người Việt giúp đỡ quý vị để
giúp phụ huynh hiểu rõ vấn đề. Đừng viện
cớ rằng vì không thông thạo Anh Ngữ hay bận đi làm mà phụ huynh học sinh vắng mặt
trong các buổi họp quan trọng liên quan đến việc học của con em quý vị. Đây là
quyền lợi và trách nhiệm của quý vị phụ huynh nơi đất Mỹ mà người viết cần phải
chia sẻ với quý vị phụ huynh Việt Nam biết, nếu không, tôi cảm thấy áy náy làm
sao đấy!
Có sinh hoạt trong các lớp học, tôi mới thấy có những trường
hợp đáng thương hơn hơn là đáng ghét của những học sinh bị bịnh “over energy” tạm
dịch là “quá năng động” (tôi không phải là bác sĩ hay một chuyên viên tâm lý nên không biết dịch
sao cho đúng nghĩa) để nói về các học sinh bị bịnh không chịu ngồi yên một chỗ,
hay đi phá phách, la hét trong lớp học.
Đứa bé trai này mặt mủi sáng sủa, dễ thương nhưng không bao
giờ chịu ngồi yên một chỗ nghe lời hướng dẫn của cô giáo mà lại hay phá phách,
la hét làm ồn trong lớp. Có thể cậu bé này
được cha mẹ nuông chiều quá độ nên muốn làm gì thì làm và cũng có thể là cậu bé
bị bịnh đặc biệt, tâm trí không được bình thường. Em bé này được cho học chung trong lớp học để
được sinh hoạt bình thường như các học sinh khác, nhưng khi cậu bé phá phách quá
thì lại được một cô giáo thuộc chương trình “Special Education” đến dẫn lên văn
phòng ngồi ở đấy một thời gian rồi mới trả về lớp. Nếu em bé này ở Việt Nam thì
đã bị thầy cô giáo ”uýnh” hay bị khẻ
tay, quỳ gối “mệt nghỉ” vì bị xếp vào thành
phần “học trò bướng bỉnh, bất trị” hay bị
cha mẹ không cho đi học vì mắc cở có con bị bịnh như thế. Ở Mỹ thì lại khác, tất cả trẻ em đều được bình
đảng trong việc giáo dục, không phân biệt chủng tộc, ngôn ngữ, bịnh tật v..v..
Nhìn cậu bé như thế, tôi thấy tội nghiệp, đáng thương cho cậu
bé vô cùng vì thật ra cậu bé đâu muốn như thế đâu? Tôi lại nghĩ lan man đến phần phúc và duyên
nghiệp mà cậu phải gánh chịu và không biết tương lai của cậu bé sẽ ra sao?
Còn biết bao nhiêu cảnh
khổ khác nữa như nghèo đói cơ hàn, bịnh tật ốm đau, cuồng tâm loạn trí, nhà tan
cửa nát, mất mát người thân vì thiên tai, bão lụt, chiến tranh v..v…nữa, phải
không bạn?
Khi bạn và tôi còn
khoẻ mạnh, có cơm ăn áo mặc đầy đủ, tâm trí bình thường, gia đình đầy đủ thì
xin hãy cảm tạ Phật Trời đã ban phước lành cho chúng ta và cũng có thể, chúng
ta đã làm được nhiều chuyện phước lành trong tiền kiếp, trong quá khứ nên mới được
hưởng những may mắn, thiện lành trong hiện tại. Luật nhân quả là thế đấy!
Người viết xin phép được mời quý bạn đọc những lời hay ý đẹp
dưới đây để chúng ta biết rằng chúng ta là những người may mắn trong hiện tại.
Bạn có là người
may mắn không
1. Nếu bạn thức giấc vào buổi sáng, tươi tắn
khỏe mạnh hơn là bệnh hoạn.
Bạn đã may mắn hơn cả triệu người đang hấp hối tuần này.
Bạn đã may mắn hơn cả triệu người đang hấp hối tuần này.
2. Nếu bạn chưa hề
biết đến sự hiểm nguy trong chiến trận, sự cô đơn trong ngục tối
nỗi đau đớn khi bị tra tấn, sự cào cấu của cơn đói.
Bạn đã đứng trên 20 triệu người quanh thế giới.
nỗi đau đớn khi bị tra tấn, sự cào cấu của cơn đói.
Bạn đã đứng trên 20 triệu người quanh thế giới.
3. Nếu bạn dự thánh lễ ở nhà thờ không hề sợ bị
quấy nhiễu, bắt bớ, đánh đập, hay chết chóc.
Bạn đã may mắn hơn khoảng ba tỷ người trên thế
giới
4. Nếu bạn có thực phẩm trong tủ lạnh, quần áo trong ngăn, một mái nhà che đầu
và một chỗ để ngủ.
Bạn đã giàu hơn 75% số người trên thế giới.
4. Nếu bạn có thực phẩm trong tủ lạnh, quần áo trong ngăn, một mái nhà che đầu
và một chỗ để ngủ.
Bạn đã giàu hơn 75% số người trên thế giới.
5. Nếu bạn có tiền
gởi ngân hàng, tiền trong ví, và dư dả tiền lẻ trong dĩa ở một nơi nào đó.
Bạn là một trong 8% người giàu có của thế giới.
6. Nếu bố mẹ bạn vẫn
sống và còn bên nhau,
Bạn là người quý hiếm, nhất là trên xứ Hoa Kỳ này.
Bạn là người quý hiếm, nhất là trên xứ Hoa Kỳ này.
7. Nếu bạn ngửng cao đầu với nụ cười trên nét
mặt và thành thực tạ ơn,
Bạn rất may mắn vì đa số thì có thể, nhưng phần nhiều thì không.
8. Nếu bạn có thể cầm tay ai, ôm họ hay dù chỉ vỗ vai họ.
Bạn rất may mắn vì bạn có thể chuyển được sự hàn gắn của Chúa.
Bạn rất may mắn vì đa số thì có thể, nhưng phần nhiều thì không.
8. Nếu bạn có thể cầm tay ai, ôm họ hay dù chỉ vỗ vai họ.
Bạn rất may mắn vì bạn có thể chuyển được sự hàn gắn của Chúa.
9. Nếu bạn có thể đọc thông điệp này.
Bạn đã may mắn hơn hai
tỷ người trên thế giới đã không
thể đọc được bất cứ điều gì.
Bạn đã may mắn
trong mọi điều mà có thể bạn chưa hề biết đến.
Sự may mắn này chỉ xảy ra nếu được chuyển tiếp liên tục.
Nếu bạn là người thụ hưởng sự may mắn này, hãy tiếp tục trở thành nguồn
của sự may mắn của người khác.
(Nguồn: Email bạn gửi)
Xin mời quý bạn đọc tiếp thêm những lời cám ơn vui vui của một người bạn
có tính lạc quan dưới đây.
CÁM ƠN ĐỜI
Chào quý bạn,
Đây là bài thứ chín mươi chín của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Người viết đi làm thiện nguyện trong lớp Mẫu Giáo của cô cháu
nội Mya tại trường tiểu học Montclair
mỗi tuần hai ngày, mỗi ngày một giờ theo lời đề nghị của giáo viên phụ trách lớp.
Tôi yêu trẻ thơ nên được
sinh hoạt với quý vị học sinh tí hon này là tôi vui lắm vì ít ra trong tuần, tôi
có hai giờ được gần gũi với Mya để xem cô nàng học hành như thế nào ở trường và
được ngắm nhìn những khuông mặt thơ ngây, hồn nhiên của con nít.
Hai mươi năm sinh hoạt với các đấng nhi đồng tại các trường
công lập Portland, thì việc giúp học sinh “vừa chơi vừa học” là “nghề của nàng” rồi nên việc đi làm thiện
nguyện tại trường tiểu học Montclair chỉ
là “chuyện nhỏ” mà thôi. “Smile!”
Lớp học ở Mỹ rất đầy đủ tiện nghi, đầy đủ các học cụ cần thiết.
Cô giáo có toàn quyền tổ chức, dạy học trò theo phương cách riêng của mình, miễn
làm sao cho học trò lảnh hội dễ dàng những lời hướng dẫn của mình, làm đúng
theo lời hướng dẫn của cô giáo, tôn trọng kỷ luật học đường là được. Dĩ nhiên là cô giáo phải theo đúng chương trình
học của mỗi lớp đã được đặt ra cho toàn quốc, nhưng thầy cô giáo có thể uyển
chuyển tìm thêm tài liệu, phát huy sáng kiến để dạy học trò thế nào đạt được hiệu
quả cao là được rồi.
Phụ huynh học sinh ở Mỹ đóng một vai trò quan trọng trong việc
giáo dục con em vì nhà trường cần sự hợp tác giữa phụ huynh và học đường trong
việc làm thiện nguyện ở trường và giúp đỡ con em làm bài tập ở nhà.
Mỗi năm hai lần, phụ
huynh được mời chính thức đến trường để nghe báo cáo về việc học của con em mình.
Lần thứ nhất, một tháng sau ngày tựu trường để thầy cô giáo trình bày cho phụ
huynh biết cần phải làm gì để giúp con em học ở trường. Lần thứ nhì vào cuối năm học để báo cáo cho phụ huynh biết kết quả sau một năm
học. Đấy là chưa kể những lần họp bất thường
nếu con em của quý vị có những vấn đề đặc biệt cần được giúp đỡ khác.
Phụ huynh người Mỹ đã được huấn luyện từ trước nên rất quan
tâm và tham dự hầu hết các buổi họp của nhà trường. Phụ huynh Việt Nam hình như chưa
quen với lề lối giáo dục ở Mỹ nên thường vắng mặt trong những buổi họp này. Quan niệm của người Việt Nam là thích “giao
khoán” việc dạy dỗ con em cho nhà trường vì vẫn nghĩ việc giáo dục học sinh là
trách nhiệm của nhà trường, chứ không phải là bổn phận của phụ huynh như từ xưa
người Việt Nam đã nghĩ và đã làm qua bao thế hệ ở Việt Nam trước đây. Quan niệm “Quân Sư Phụ” ngày xưa đã lỗi thời
rồi. Ngày nay chúng ta cần phải biết tầm quan trọng của phụ huynh đối với học đường
như thế nào để giúp con em học hành tiến bộ hơn là bỏ mặc con em muốn làm gì thì
làm, học thế nào thì học phụ huynh không cần biết đến.
Dù bận việc mưu sinh
như thế nào, phụ huynh Việt Nam
cũng cần phải đến trường nghe thầy cô báo cáo việc học của con em để biết con
cháu mình cần được giúp đỡ về phương diện nào. Tại các trường học hay tại bất cứ
công sở, dịch vụ nào cũng đều có thông dịch viên người Việt giúp đỡ quý vị để
giúp phụ huynh hiểu rõ vấn đề. Đừng viện
cớ rằng vì không thông thạo Anh Ngữ hay bận đi làm mà phụ huynh học sinh vắng mặt
trong các buổi họp quan trọng liên quan đến việc học của con em quý vị. Đây là
quyền lợi và trách nhiệm của quý vị phụ huynh nơi đất Mỹ mà người viết cần phải
chia sẻ với quý vị phụ huynh Việt Nam biết, nếu không, tôi cảm thấy áy náy làm
sao đấy!
Có sinh hoạt trong các lớp học, tôi mới thấy có những trường
hợp đáng thương hơn hơn là đáng ghét của những học sinh bị bịnh “over energy” tạm
dịch là “quá năng động” (tôi không phải là bác sĩ hay một chuyên viên tâm lý nên không biết dịch
sao cho đúng nghĩa) để nói về các học sinh bị bịnh không chịu ngồi yên một chỗ,
hay đi phá phách, la hét trong lớp học.
Đứa bé trai này mặt mủi sáng sủa, dễ thương nhưng không bao
giờ chịu ngồi yên một chỗ nghe lời hướng dẫn của cô giáo mà lại hay phá phách,
la hét làm ồn trong lớp. Có thể cậu bé này
được cha mẹ nuông chiều quá độ nên muốn làm gì thì làm và cũng có thể là cậu bé
bị bịnh đặc biệt, tâm trí không được bình thường. Em bé này được cho học chung trong lớp học để
được sinh hoạt bình thường như các học sinh khác, nhưng khi cậu bé phá phách quá
thì lại được một cô giáo thuộc chương trình “Special Education” đến dẫn lên văn
phòng ngồi ở đấy một thời gian rồi mới trả về lớp. Nếu em bé này ở Việt Nam thì
đã bị thầy cô giáo ”uýnh” hay bị khẻ
tay, quỳ gối “mệt nghỉ” vì bị xếp vào thành
phần “học trò bướng bỉnh, bất trị” hay bị
cha mẹ không cho đi học vì mắc cở có con bị bịnh như thế. Ở Mỹ thì lại khác, tất cả trẻ em đều được bình
đảng trong việc giáo dục, không phân biệt chủng tộc, ngôn ngữ, bịnh tật v..v..
Nhìn cậu bé như thế, tôi thấy tội nghiệp, đáng thương cho cậu
bé vô cùng vì thật ra cậu bé đâu muốn như thế đâu? Tôi lại nghĩ lan man đến phần phúc và duyên
nghiệp mà cậu phải gánh chịu và không biết tương lai của cậu bé sẽ ra sao?
Còn biết bao nhiêu cảnh
khổ khác nữa như nghèo đói cơ hàn, bịnh tật ốm đau, cuồng tâm loạn trí, nhà tan
cửa nát, mất mát người thân vì thiên tai, bão lụt, chiến tranh v..v…nữa, phải
không bạn?
Khi bạn và tôi còn
khoẻ mạnh, có cơm ăn áo mặc đầy đủ, tâm trí bình thường, gia đình đầy đủ thì
xin hãy cảm tạ Phật Trời đã ban phước lành cho chúng ta và cũng có thể, chúng
ta đã làm được nhiều chuyện phước lành trong tiền kiếp, trong quá khứ nên mới được
hưởng những may mắn, thiện lành trong hiện tại. Luật nhân quả là thế đấy!
Người viết xin phép được mời quý bạn đọc những lời hay ý đẹp
dưới đây để chúng ta biết rằng chúng ta là những người may mắn trong hiện tại.
Bạn có là người
may mắn không
1. Nếu bạn thức giấc vào buổi sáng, tươi tắn
khỏe mạnh hơn là bệnh hoạn.
Bạn đã may mắn hơn cả triệu người đang hấp hối tuần này.
Bạn đã may mắn hơn cả triệu người đang hấp hối tuần này.
2. Nếu bạn chưa hề
biết đến sự hiểm nguy trong chiến trận, sự cô đơn trong ngục tối
nỗi đau đớn khi bị tra tấn, sự cào cấu của cơn đói.
Bạn đã đứng trên 20 triệu người quanh thế giới.
nỗi đau đớn khi bị tra tấn, sự cào cấu của cơn đói.
Bạn đã đứng trên 20 triệu người quanh thế giới.
3. Nếu bạn dự thánh lễ ở nhà thờ không hề sợ bị
quấy nhiễu, bắt bớ, đánh đập, hay chết chóc.
Bạn đã may mắn hơn khoảng ba tỷ người trên thế
giới
4. Nếu bạn có thực phẩm trong tủ lạnh, quần áo trong ngăn, một mái nhà che đầu
và một chỗ để ngủ.
Bạn đã giàu hơn 75% số người trên thế giới.
4. Nếu bạn có thực phẩm trong tủ lạnh, quần áo trong ngăn, một mái nhà che đầu
và một chỗ để ngủ.
Bạn đã giàu hơn 75% số người trên thế giới.
5. Nếu bạn có tiền
gởi ngân hàng, tiền trong ví, và dư dả tiền lẻ trong dĩa ở một nơi nào đó.
Bạn là một trong 8% người giàu có của thế giới.
6. Nếu bố mẹ bạn vẫn
sống và còn bên nhau,
Bạn là người quý hiếm, nhất là trên xứ Hoa Kỳ này.
Bạn là người quý hiếm, nhất là trên xứ Hoa Kỳ này.
7. Nếu bạn ngửng cao đầu với nụ cười trên nét
mặt và thành thực tạ ơn,
Bạn rất may mắn vì đa số thì có thể, nhưng phần nhiều thì không.
8. Nếu bạn có thể cầm tay ai, ôm họ hay dù chỉ vỗ vai họ.
Bạn rất may mắn vì bạn có thể chuyển được sự hàn gắn của Chúa.
Bạn rất may mắn vì đa số thì có thể, nhưng phần nhiều thì không.
8. Nếu bạn có thể cầm tay ai, ôm họ hay dù chỉ vỗ vai họ.
Bạn rất may mắn vì bạn có thể chuyển được sự hàn gắn của Chúa.
9. Nếu bạn có thể đọc thông điệp này.
Bạn đã may mắn hơn hai
tỷ người trên thế giới đã không
thể đọc được bất cứ điều gì.
Bạn đã may mắn
trong mọi điều mà có thể bạn chưa hề biết đến.
Sự may mắn này chỉ xảy ra nếu được chuyển tiếp liên tục.
Nếu bạn là người thụ hưởng sự may mắn này, hãy tiếp tục trở thành nguồn
của sự may mắn của người khác.
(Nguồn: Email bạn gửi)
Xin mời quý bạn đọc tiếp thêm những lời cám ơn vui vui của một người bạn
có tính lạc quan dưới đây.
CÁM ƠN ĐỜI
Chỉ có bánh mì thịt nguội chiều nay, tôi không phiền cho
rằng nàng lười nấu nướng, mà phải vui vì nàng không ra đường cặp kè với ai
khác. Cảm ơn Trời, tôi vẫn còn có một người vợ tốt...
Chồng tôi cứ ngồi salon coi TV, tôi không buồn vì chàng vẫn ở nhà với tôi, thay vì ra bar nhậu nhẹt tốn tiền rồi đánh lộn, say rượu lái xe. Cảm ơn Trời tôi vẫn còn người chồng tốt. Con gái tôi cằn nhằn vì bị bắt rửa chén. Tui không phiền vì nó vẫn còn là đứa con ngoan không ra đường lêu lỏng.
Tôi bị đóng thuế nhiều, nhưng không phiền vì điều đó chứng tỏ là tôi còn việc làm khi kẻ khác phải thất nghiệp.
Chồng tôi cứ ngồi salon coi TV, tôi không buồn vì chàng vẫn ở nhà với tôi, thay vì ra bar nhậu nhẹt tốn tiền rồi đánh lộn, say rượu lái xe. Cảm ơn Trời tôi vẫn còn người chồng tốt. Con gái tôi cằn nhằn vì bị bắt rửa chén. Tui không phiền vì nó vẫn còn là đứa con ngoan không ra đường lêu lỏng.
Tôi bị đóng thuế nhiều, nhưng không phiền vì điều đó chứng tỏ là tôi còn việc làm khi kẻ khác phải thất nghiệp.
Sau buổi tiệc tại nhà khi các bạn đã ra về tôi phải
cực nhọc lau chùi, nhưng vui vì tôi có được một vòng rào bạn hữu.
Quần áo lúc này hơi chật, nhưng tôi không than phiền vì điều
đó có nghĩa là tôi được no nê, sung túc.
Đi giữa trời đứng bóng nóng nực tôi không buồn phiền vì được sống thong thả tự do dưới ánh mặt trời.
Sân cỏ cần được cắt, cửa sổ cần được lau chùi và bao nhiêu công việc nhà đang chờ đợi nhưng tôi không phiền lòng than thở vì tôi vẫn còn được một mái nhà cho gia đình mình. Bãi đậu xe chật ních, tôi chỉ tìm được một chỗ đậu xa lắc xa lơ, nhưng vui vì mình còn có một cái xe để di chuyển, và còn mạnh khỏe để đi bộ
Đi giữa trời đứng bóng nóng nực tôi không buồn phiền vì được sống thong thả tự do dưới ánh mặt trời.
Sân cỏ cần được cắt, cửa sổ cần được lau chùi và bao nhiêu công việc nhà đang chờ đợi nhưng tôi không phiền lòng than thở vì tôi vẫn còn được một mái nhà cho gia đình mình. Bãi đậu xe chật ních, tôi chỉ tìm được một chỗ đậu xa lắc xa lơ, nhưng vui vì mình còn có một cái xe để di chuyển, và còn mạnh khỏe để đi bộ
Tiền điện mùa đông này cao quá, nhưng tôi không than thở vì tôi vẫn còn được
sưởi ấm, so với những người phải sống trong giá lạnh.
Ở trong nhà thờ, cái bà đứng sau tôi hát sai điệu nhạc hết
trơn nhưng tôi không lấy làm phiền vì thính giác của mình vẫn còn tốt trong khi
kẻ khác không còn khả năng nghe được.
Đồ đạc quần áo chất đống để chờ tôi giặt, ủi, nhưng tôi
không phiền vì mình vẫn còn có nhiều quần áo để mặc.
Sau một ngày làm việc tôi mệt mỏi và đau nhức các bắp
thịt, nhưng tôi vui vì mình vẫn còn có khả năng làm được những việc nặng nhọc.
Buổi sáng ngủ ngon mà bị đồng hồ báo thức, đáng lẽ
phải càu nhàu, nhưng tôi vui vì biết mình còn sống.
(Nguồn: sưu tầm
trên internet)
Người viết
thích cái tính lạc quan, yêu đời của tác giả bài viết dí dỏm này vì đã đem lại
cho tôi những phút vui trong giây phút hiện tại. Bạn thì sao?
Chúc các bạn một
ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn
Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua
điện thư bạn gửi)
Nhãn:
Bạn hữu,
Cộng đồng,
ĐHVK,
gia đình,
hạnh phu'c,
hình ảnh,
Học đường,
Phụ Nữ Việt,
Sống đẹp,
tâm linh,
Thiền nhàn,
Tình cảm,
Văn,
Văn hóa,
Xã hội
Bái số 98 Một Cõi Thiền Nhàn
Chào quý bạn,
Đây là bài thứ chín mươi tám của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Trong thời gian gần
đây người viết đã đi tham dự nhiều buổi cơm chay gây quỹ của các chùa. Nhìn các Phật tử đã phát tâm lo việc nấu
nướng những thức ăn chay ngon lành bổ dưỡng, lắng nghe các ca sĩ chuyên nghiệp hay tài tử địa phương “hát chùa”
để giúp vui văn nghệ, thấy các Phật tử tham gia ủng hộ các buổi tiệc gây quỹ
vui mừng hớn hở vì nghĩ mình cũng đã “góp phần công đức” giúp chùa (kẻ góp
công, người góp của), người viết cũng thấy vui trong lòng một ít.
Người viết không có
đi chùa thường xuyên nhưng lúc nào cũng tán thán công đức những người làm việc
thiện nguyện tại các chùa với cái tâm vô vị lợi vì ít ra trong những lúc bạn
bận rộn việc Phật sự như thế, bạn đã chia sẻ cái tâm từ bi hoan hỷ đến với mọi
người nên bạn không có thì giờ để nghĩ đến những việc ác khác. Đó là một việc làm tốt lành.
Người viết vẫn thường
tâm niệm rằng: Một xã hội nếu xây thêm được một trường học cho tuổi trẻ, thành
lập thêm được một nhà dưỡng lão cho tuổi già, cất thêm được một ngôi chùa hay
một ngôi giáo đường cho nhiều người tu
học, bắt thêm được một nhịp cầu, một con đường cho thiên hạ qua lại, thì vẫn
tốt hơn là xây thêm một tòa án, một nhà tù, một lò nguyên tử phục vụ chiến
tranh. Bạn có đồng ý hay chăng?
Khi chúng ta đi cúng
chùa, làm được một việc thiện phước lành tức là chúng ta đang tu tập học hạnh
bố thí mà chư Phật đã dạy. Theo nghĩa thông thường, thì bố thí cũng là một hình
thức giúp đỡ (bố thí tài vật, bố thí pháp ngữ
v..v…) tạo một ân phước nào đó đối với người nhận, nghĩa là trong việc
này có kẻ cho và có người nhận.
Người xưa thường dạy
“thi ân bất cầu báo”. Dù là bậc tăng
già, cư sĩ hay đại chúng bình thường, khi đã thực tâm thực hành hạnh bố thí thì
đừng mong cầu một sự cám ơn nơi người nhận mà đôi khi chúng ta cần phải cám ơn
người nhận vì chính nhờ có người nhận nên người cho mới có thể thực hành sự bố
thí đó được như trong câu chuyện mà
người viết sưu tầm được trong 101 chuyện Thiền do Trần Đình Hoành dịch và bình
dưới đây:
Lúc Seisetsu giảng dạy tại chùa Engaku ở Kamakura, thiền sư cần phòng ốc rộng hơn, vì
nơi giảng dạy của thầy đã quá chật. Umezu Seibei, một thương gia ở Edo, quyết
định là sẽ tặng 500 đồng vàng, gọi là ryo, vào việc xây trường rộng thêm. Umeza
mang tiền đến cho thiền sư.
Seisetsu nói: “Tốt lắm. Tôi sẽ nhận.”
Umezu trao bao vàng cho Seisetsu, nhưng không hài lòng với
thái độ của thiền sư. Một người có thể sống cả năm với chỉ 3 ryo, nhưng thương
gia này không nhận được cả một tiếng cám ơn.
“Trong bao đó có 500 ryo,” Umezu nhắc khéo.
“Anh đã nói cho tôi biết rồi,” Seisetsu trả lời.
“Dù tôi là một thương gia giàu có, 500 ryo vẫn là rất nhiều
tiền,” Umezu nói.
“Anh muốn tôi cám ơn anh?” Seisetsi hỏi.
“Thầy nên làm vậy,” Umezu trả lời.
“Tại sao tôi nên cám ơn?” Seisetsu thắc mắc. “Người cho nên
cám ơn.”
.
.
Bình:
• Bố thí là một thực hành lớn trong nhà Phật. Con đường
Bồ-tát (Bồ Tát Đạo) có 6 nhánh qua sông (lục độ ba-la-mật), tức là sáu phương
cách thực hành (“hạnh”) để đến giác ngộ, trong đó Bố thí là “hạnh” đầu tiên–Bố
thí, trì giới, tinh tấn, nhẫn nhục, thiền định, trí tuệ. Cho đi cái mình có là
cách đương nhiên nhất để thực hành “vô ngã” (“không có cái tôi”).
• Bố thí thế nào? Kinh
Kim Cang, đoạn 4 viết: “Bồ tát đối với pháp nên không có chỗ trụ mà làm
việc bố thí, gọi là chẳng trụ nơi sắc để bố thí, chẳng trụ thanh hương vị xúc
pháp để bố thí. Này Tu-bồ-đề, Bồ tát nên như thế mà bố thí, chẳng trụ nơi
tướng. Vì cớ sao? Nếu Bồ-tát bố thí chẳng trụ tướng thì phước đức không thể
nghĩ lường.”
Câu này có nhiều tầng triết lý rất sâu xa, tuy nhiên nói giản dị theo cách sống hàng ngày của chúng ta thì câu này có thể hiểu là bố thí mà chẳng cầu gì cả, chẳng để được thấy tên mình trong danh sách (sắc), hay nghe được tên mình (thanh), hay tiếng tăm lừng lẫy của mình (hương), hay để nếm vị vinh quang của mình (vị), hay sờ được tên mình khắc trên bia đá (xúc), hay vì bất kỳ điều gì trong vũ trụ (pháp).
Câu này có nhiều tầng triết lý rất sâu xa, tuy nhiên nói giản dị theo cách sống hàng ngày của chúng ta thì câu này có thể hiểu là bố thí mà chẳng cầu gì cả, chẳng để được thấy tên mình trong danh sách (sắc), hay nghe được tên mình (thanh), hay tiếng tăm lừng lẫy của mình (hương), hay để nếm vị vinh quang của mình (vị), hay sờ được tên mình khắc trên bia đá (xúc), hay vì bất kỳ điều gì trong vũ trụ (pháp).
Bố thí với một tâm hoàn toàn rỗng lặng. Ngay cả dùng đạo
pháp làm chủ đích của bố thí cũng không. Đoạn 14, Kinh Kim Cang viết: “Nếu
Bồ-tát trụ nơi pháp mà làm việc bố thí thì ắt như người vào trong tối không thể
thấy. Nếu Bồ-tát tâm không trụ pháp mà hành bố thí thì như người có mắt lại
thêm ánh sáng mặt trời chiếu soi, thấy các thứ hình sắc.”
(Ghi chú: Bố thí không vì mình mà vì đạo pháp thì hay lắm
rồi, vẫn hơn không. Nhưng bố thí mà vượt qua được cả tầng “vì đạo pháp” này mới
là chân ngộ của Bồ tát).
Bố thí tự nhiên như hít thở. Bố thí tự nhiên như khát nước
thì uống nước mà chẳng hề suy nghĩ gì. Đó mới là bố thí hạnh của Bồ-tát.
• Đương nhiên là bố thí mà cần cám ơn như Umezu là không nên
rồi. Và đương nhiên là một câu cám ơn cũng chẳng tốn công gì mà thiền sư
Seisetsu lại không thể nói một tiếng cho vui vẻ cả làng. Nhưng, có lẽ là thiền
sư biết tâm tính Umezu và cố tình im lặng để dạy cho Umezu một bài học về Phật
pháp.
• Nhưng tại sao thiền sư nói “Người cho nên cám ơn”?
Thưa, vì bố thí là hạnh Bồ tát, mà muốn thực hành hạnh này
thì phải có người nhận. Nếu không có người nhận thì không thể làm việc bố thí
được. Mang tiền ra vất ngoài sa mạc không phải là bố thí. Cho nên, người cho
phải cám ơn người nhận đã tạo cho mình một cơ hội để thực hành hạnh bố thí.
Chú ý, câu đầu tiên thiền sư nói khi Umezu mang tiền vào:
“Tốt lắm. Tôi sẽ nhận.” Tức là, tôi cho chú cơ hội làm việc bố thí.
• Không nên xem đây là một cuộc đấu tranh tư tưởng giữa hai
người, Umezu và thiền sư, xem ai thắng.
Đa số mọi người trong chúng ta đều như Umezu, đều muốn nghe
cám ơn khi bố thí–không những cám ơn mà còn phải cám ơn trên radio, TV, báo
chí, Internet thì mới hả dạ. Umezu chẳng ai xa lạ hơn là cái tôi của mỗi người
chúng ta.
Nhưng điều chúng ta không biết, và thiền sư Seisetsu muốn
dạy, là: Người cho phải cám ơn người nhận.
( Nguồn: 101 Chuyện Thiền- Trần Đình Hoành dịch và bình)
Với lòng từ bi và
bình đẳng, Đức Phật cũng đã dạy cho các tăng chúng cần phải biết rằng: Với lòng
kính ngưỡng Phật Pháp thì việc cúng
dường hai lít dầu thắp đèn của một bà lão nghèo nàn cũng có công đức ngang hàng
như việc cúng dường hàng vạn ngọc ngà châu báu của vua Lương Võ Đế. Vì vậy
chúng ta không nên phân biệt kẻ giàu sang quyền quý hay người cơ cực bần hàn
trong việc tu tập công đức hay làm chuyện thiện lành. Bạn đồng ý chứ?
Đồng thời bây giờ
nhiều ngưuời thường hay nói về lợi ích của sự tu tập thiền định. Người viết xin
được chia sẻ một kinh nghiệm quý báu về đề tài Thiền và sức khỏe trong bài viết
được chuyển gửi qua email của một người bạn đồng môn của người viết. Xin mời
bạn đọc theo dõi.
Thiền, Stroke,
Và Trái Tim...
“…. Cách đây vài năm, khi tôi đang còn chủ trương một
chương trình có tính cách thiện nguyện và phải trang trải và chi tiêu rất nhiều
cho chương trình này, trong khi không có sự trợ giúp nào từ phía chính phủ cả,
tôi đã suýt bị “stroke” và chấm dứt cuộc đời ở đây, nếu không có Thiền.
Buổi tối hôm đó, tôi đang ngồi ở nhà, lo lắng khủng khiếp về số tiền mà mình phải chi gấp cho tiền nhà, tiền điện thoại, cũng như một số tiền linh tinh khác hầu giữ cho chương trình được tiếp tục, bất ngờ tay chân tôi tự nhiên rung giật khác thường. Mới đầu là run nhẹ, sau giật liên hồi, không kiểm soát được nữa. Bắp thịt miệng tôi cũng giật luôn. Tôi hốt hoảng, cố gọi người con trai bằng một loại âm thanh đứt quãng của mình. May mắn cho tôi là anh con trai tôi vừa đi ngang qua, nhìn thấy tôi đang rung giật, vội gọi cậu em và hai anh em hốt hoảng chở tôi vào ngay bệnh viện UCI cấp cứu.
Ngay lúc đó, tôi cố gắng kiềm chế không cho tay chân rung giật, nhưng cơ thể tôi đã bắt đầu bất tuân lệnh, tôi đành chấp nhận các cơn run rẩy liên tục. May mắn cho tôi là trí óc còn tỉnh táo. Trong tình hình nguy kịch ấy, tôi chợt nhớ đến Thiền ! Tôi nghĩ chỉ còn phương cách này mà thôi, vì từ nhà đến bệnh viện, khiêng ra khiêng vào cũng bao nhiêu phút, có thể từ liệt đến chết. Nhớ đến điều đó, tôi bình tĩnh ngay và bắt đầu hít thở thật dài, thật sâu. Tôi nhắm mắt lại, mặc cho hai ông con trai lo bế ra xe, nổ máy và chạy đi, tôi chỉ tập trung tư tưởng, và hít thở theo Thiền. Từ từ hít vào bằng mũi, theo dõi hơi thở mình tới bụng, ngưng lại ba giây (đếm thầm 1,2,3), rồi từ từ thở ra, cũng thật chậm. Tôi cứ làm thế, không màng đến ngoại cảnh, chỉ trừ khi bác sĩ hỏi vài câu hỏi thì trả lời, sau đó, thì mặc họ, chụp phim X-Ray tại chỗ, rồi qua MRI, rồi siêu âm, chích nước biển… Cứ xong một việc, tôi lại nhắm mắt, hít thở. Suốt đêm như vậy, tôi không suy nghĩ gì, để cho óc não thoải mái, không tạp niệm, không run sợ, không lo âu, không phỏng đoán bất cứ điều gì. Trong óc tôi, chỉ có một tư tưởng chạy qua chạy lại: “Bình tĩnh, không nghĩ gì hết, tập trung tư tưởng hít thở. Hít vào…. Nén hơi, 1,2,3… Thở ra… Hít vào….”
Buổi tối hôm đó, tôi đang ngồi ở nhà, lo lắng khủng khiếp về số tiền mà mình phải chi gấp cho tiền nhà, tiền điện thoại, cũng như một số tiền linh tinh khác hầu giữ cho chương trình được tiếp tục, bất ngờ tay chân tôi tự nhiên rung giật khác thường. Mới đầu là run nhẹ, sau giật liên hồi, không kiểm soát được nữa. Bắp thịt miệng tôi cũng giật luôn. Tôi hốt hoảng, cố gọi người con trai bằng một loại âm thanh đứt quãng của mình. May mắn cho tôi là anh con trai tôi vừa đi ngang qua, nhìn thấy tôi đang rung giật, vội gọi cậu em và hai anh em hốt hoảng chở tôi vào ngay bệnh viện UCI cấp cứu.
Ngay lúc đó, tôi cố gắng kiềm chế không cho tay chân rung giật, nhưng cơ thể tôi đã bắt đầu bất tuân lệnh, tôi đành chấp nhận các cơn run rẩy liên tục. May mắn cho tôi là trí óc còn tỉnh táo. Trong tình hình nguy kịch ấy, tôi chợt nhớ đến Thiền ! Tôi nghĩ chỉ còn phương cách này mà thôi, vì từ nhà đến bệnh viện, khiêng ra khiêng vào cũng bao nhiêu phút, có thể từ liệt đến chết. Nhớ đến điều đó, tôi bình tĩnh ngay và bắt đầu hít thở thật dài, thật sâu. Tôi nhắm mắt lại, mặc cho hai ông con trai lo bế ra xe, nổ máy và chạy đi, tôi chỉ tập trung tư tưởng, và hít thở theo Thiền. Từ từ hít vào bằng mũi, theo dõi hơi thở mình tới bụng, ngưng lại ba giây (đếm thầm 1,2,3), rồi từ từ thở ra, cũng thật chậm. Tôi cứ làm thế, không màng đến ngoại cảnh, chỉ trừ khi bác sĩ hỏi vài câu hỏi thì trả lời, sau đó, thì mặc họ, chụp phim X-Ray tại chỗ, rồi qua MRI, rồi siêu âm, chích nước biển… Cứ xong một việc, tôi lại nhắm mắt, hít thở. Suốt đêm như vậy, tôi không suy nghĩ gì, để cho óc não thoải mái, không tạp niệm, không run sợ, không lo âu, không phỏng đoán bất cứ điều gì. Trong óc tôi, chỉ có một tư tưởng chạy qua chạy lại: “Bình tĩnh, không nghĩ gì hết, tập trung tư tưởng hít thở. Hít vào…. Nén hơi, 1,2,3… Thở ra… Hít vào….”
Cứ thế, tôi dần dần đi vào giấc ngủ nhẹ nhàng (một phần có
lẽ (?) bệnh viện cho tôi thuốc ngủ chăng?) Đến nửa đêm tỉnh giấc, tôi lại tiếp
tục hít thở.. Hít vào… thở ra… trong khi tay chân vẫn để xuôi thẳng theo thân
người. Rồi lại ngủ. Đến sáng hôm sau, khoảng 11 giờ, thì bác sĩ trực đến, cho
tôi biết là chẳng có gì quan trọng cả, chỉ là một cơn “stroke” nhẹ, đã qua khỏi
rồi. Tôi hỏi ý kiến ông về việc tôi hít thở, tập trung tư tưởng, hít vào, nén
hơi, rồi xả ra.. Ông bác sĩ người Mỹ giật mình, nhìn tôi: “A! Tôi biết rồi! Ông
làm đúng đó! Ông đã Thiền để tự cứu mạng mình! Nếu ông không làm như thế, thì
bây giờ ông đã gặp khó khăn rồi!” Bác sĩ còn cho biết cơn “light stroke” (Xuất
huyết não nhẹ) đến trước, báo động cho cơ thể biết là nó sắp tấn công cơn thứ
hai, mạnh hơn và đưa đến tử vong hoặc bại liệt! Nếu tôi tiếp tục lo lắng, sợ
hãi, không biết Thiền thì nhất định một cơn nữa sẽ dứt điểm!
Sau này, tôi đọc trên internet, thấy có lời khuyên của các Y
Sĩ là khi có cảm giác sắp bị “nhồi máu cơ tim” (heart attack), thì việc đầu
tiên cũng là ho vài cái rồi hít thở thật sâu và thật dài, tối thiểu 10 lần sẽ
cứu được mạng….”
( Nguồn: Trích trong email của anh Chu Tất Tiến chuyển
gửi đến bạn bè. Xin cám ơn anh CTT)
Hy vọng rằng những
lời chia sẻ tâm tình hôm nay của người viết sẽ đem lại cho quý bạn một chút
niềm vui nho nhỏ trong ngày.
Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành
đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua
điện thư bạn gửi)
Nhãn:
Bạn hữu,
Cộng đồng,
ĐHVK,
gia đình,
hạnh phu'c,
hình ảnh,
Hội Cao Niên,
Phật,
Phụ Nữ Việt,
Sống đẹp,
tâm linh,
Thiền nhàn,
Tình cảm,
Văn,
Văn hóa,
Xã hội
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)