Chào quý bạn,
Đây là bài thứ tám mươi sáu của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo
Tháng Sáu cuối Xuân vào Hạ nơi thành phố hoa hồng Portland người viết cư ngụ
khí hậu bắt đầu nóng dần. Học sinh đã
nghỉ học nên sân trường vắng lặng không ồn ào tiếng cười đùa của các cô cậu học
trò.
Mỗi lần Xuân đi Hè
đến, tôi lại bâng khuâng nhớ đến thời học trò áo trắng của mình, nhớ đến những
cô bạn học ngày xưa đã cùng tôi nhặt cánh phượng đỏ ép vào trang sách, nhớ đến
những dòng lưu bút ngày xanh viết trên giấy pelure màu hồng, nhớ đến những thầy
cô giáo mà tôi kính yêu như thần tượng, nhớ đến những mối tình ngây thơ vụng
dại của một thuở “khi tan trường về, anh theo Ngọ về” của một Ngày Xưa Hoàng Thị.
Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Môi em mỉm cười
Man man sầu đời tình ơi
Bao nhiêu là ngày
Theo nhau đường dài
Trưa trưa chiều chiều
Thu đông chẳng nhiều
Xuân qua rồi thì
Chia tay phượng nở sang hè
….
Người viết học trường nữ trung học Gia Long
trong suốt 7 năm trời từ lớp đệ thất (lớp 6
bây giờ) cho đến lớp đệ nhất (lớp 12 bây giờ) cho nên có rất nhiều kỷ niệm về ngôi trường thân yêu này.
Đây là một trường nữ trung học nổi tiếng ngày
xưa được gọi là trường áo tím vì các nữ sinh phải mặc đồng phục áo dài màu tím,
nhưng đến thời tôi học vào năm 1957 thì
phải mặc áo dài màu trắng và phải đeo phù
hiệu Gia Long với đoá mai vàng trên nền xanh.
Muốn được nhận vào trường này, học sinh phải vượt qua một kỳ thi tuyển
khó khăn như cá “vượt vũ môn” sau khi đã đậu bằng tiểu học. Tôi không biết ngày xưa, sĩ tử được chấm đậu
và được niêm yết trên bảng vàng như thế
nào, nhưng vào thập niên 50, đến ngày công bố kết quả trúng tuyển vào trường nữ
trung học Gia Long này, các sĩ tử và phụ huynh phải tụ tập trước cỗng trường để
chờ nghe xướng danh trúng tuyển trên một loa phóng thanh. Con đường Phan Thanh Giản ngày xưa trước cổng
trường đông đảo sĩ tử và phụ huynh. Hằng nghìn con tim đang lo lắng đợi chờ giờ
hoàng đạo sẽ điểm đem niềm vui hy vọng đến cho nhiều người.
Mèn ơi! Không có gì hồi hộp,
lo sợ bằng giờ phút nhận được tin trúng tuyển quan trọng này. Có người la hét sung sướng khi nghe tên và số
báo danh của mình được đọc lên, như vậy là “cô nàng” đã trúng tuyển rồi đấy
nhé. Có người nước mắt chảy dài trên
guơng mặt ngây thơ 11 tuổi đầu, như vậy là cô nàng đã bị “trợt võ chuối” có
nghĩa là thi rớt rồi đấy, em bé phải về
nhà “ôn kinh nấu sữ” chờ năm sau trở lại trường thi.
Rồi có màn chen lấn nhau tìm kiếm tên mình xem
có được niêm yết trên “bảng vàng” hay
không qua một cái khung lưới nhỏ. Có những bàn tay bé nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ vào tên
của mình với nụ cười sung sướng của những”
“tân khoa” bé bỏng kia. Vui quá!
Đến ngày tựu trường, những cô em bé bỏng kia
súng sính trong chiếc áo dài trắng mới may e dè, ngại ngùng bước theo chân cha
hay mẹ đến trường nhập học. Một khung trời trung học mới lạ mở rộng trước đôi
mắt ngây thơ của cô em bé nhỏ tuổi ô mai này.
Cô dương đôi mắt tròn xoe đầy vẻ thán phục khi gặp các “đàn chị” học ở
các lớp cao hơn hoặc sợ hải khép nép trước ánh mắt nghiêm khắc của các vị giáo
sư hay giám thị. Đó là hình ảnh của người
viết hơn 40 năm về trước đấy, bạn ạ!
Chế độ học hành và thi cử ngày xưa rất khó
khăn chứ không dễ dàng như bây giờ. Học
sinh phải chăm chỉ học hành và tuân hành kỷ luật học đường rất nghiêm túc, nếu
không sẽ bị đuổi ra khỏi trường hoặc sẽ thi rớt trong các kỳ thi. Chúng tôi phải trải qua nhiều kỳ thi khó khăn
mới được học tiếp các lớp cao hơn như phải đậu bằng Trung học đệ nhất cấp ở lớp
đệ tứ (lớp 9 bây giờ) rồi mới được lên
học các lớp đệ tam (lớp 10), đệ nhị (lớp11), đệ nhất (lớp 12) của bậc trung học đệ nhị cấp.
Nhiều cô khi đậu xong bằng trung học đệ nhất
cấp thì phải nghỉ học để đi làm hoặc lên xe hoa về nhà chồng. Ở bậc trung học đệ nhị cấp, số học sinh bớt
dần vì càng lên lớp cao chương trình học càng khó hơn. Ở bậc này, chương trình học được chia thành 3
ban: ban A dành cho học sinh thích khoa
học, vật lý, hóa học và cần phải có trí nhớ tốt; ban B dành cho học sinh giỏi
toán; và ban C dành cho học sinh thích văn chương, nghệ thuật. Người viết dốt toán lại dỡ văn chương nên chỉ
có thể học ban A nếu chịu khó chăm chỉ “gạo” bài thì được.
Sau khi học xong lớp đệ nhị, học sinh phải thi
Tú tài 1. Đối với nữ sinh thì không có
gì đáng nói, nhưng với nam sinh thì rất là quan trọng vì đường công danh sự
nghiệp ở quan trường hay quân trường có thể được quyết định ở chỗ có cái bằng
cấp Tù tài 1 này hay không qua câu hát ví von dưới đây:
“Rớt tú tài anh đi trung sĩ
Em ở nhà lấy Mỹ nuôi con”
Có lẻ đọc tới đây có nhiều độc giả sẽ đau đớn,
thấm thía cho thân phận của mình khi không bước qua được cây cầu định mệnh này.
Người viết xin được chia sẻ “ nỗi buồn học tài thi phận” của những “anh hùng lỡ vận” ngày xưa nhé.
Đến lớp đệ nhất (lớp 12 bây giờ), số người đẹp
tiếp tục ở lại mái trường Gia Long còn quá ít vì có nhiều cô đi theo “những cô
áo đỏ sang nhà khác rồi” hay đi làm vui
hơn, hấp dẫn hơn là tối ngày phải lo gạo bài học, ôn bài thi, chán bỏ xừ!
Người viết lúc đó học hành
cũng tàm tạm được, lại thích ôm nhiều mộng lớn mộng nhỏ nên quyết chí đi hết
“đoạn đường kinh sử” này và cũng đã vượt được “vũ môn” ôm cái bằng Tú tài 2 về nhà cho cha mẹ hài lòng sau
khi tôi phải vượt qua các kỳ thi viết,
thi vấn đáp khó khăn vô cùng chứ không phải học theo kiểu “a, b, c khoanh” dễ dàng
như bây giờ.
Chế độ thi Tú tài ngày xưa, nếu
Bạn rớt thi lần thứ nhất thì có thể thi lại khoá thi lần thứ hai mở hai tháng sau kỳ thi thứ nhất
trong năm, cho nên nếu bạn chịu khó học
thi cũng có thể ‘ẳm” được cái bắng tú tài về nhà khoe làng khoe xóm cho vui.
Xin mời quý bạn cùng chia sẻ
niềm vui của “sĩ tử” SL khi người viết được
làm cô Tú 2 năm 1963 và đang bắt đầu lo tính chuyện bước vào đời sống sinh viên
kế tiếp.
Thành
Công
Thắm thoát mình đây đã Tú tài
Hết thời áo trắng nét thơ ngây
Ngày xưa trung học còn đùa bạn
Đại học ngày mai hết phá thầy
Áo trắng nữ sinh còn bé dại
Sinh viên phải nghĩ chuyện tương lai
Bảy năm trung học trôi nhanh
quá
Đại học mình đây quyết trổ tài
Sương
Lam
Mùa phượng 1963
Bài thơ này tôi đã giữ kỷ gần 40 năm qua, bây
giờ mới được “bật mí” vì tôi đã phải “xúc cảnh sinh tình” khi xem các hình ảnh
học sinh trung học ở Mỹ tốt nghiệp lớp 12 năm nay. Hy vọng những lời tâm tình này sẽ đưa các bạn
trở về kỷ niệm cũ của tuổi học trò trong một ít phút giây, bạn nhé!
Cô nữ sinh ngây thơ ngày nào
bây gìờ đã bước vào cái tuổi “không còn trẻ nữa” vẫn phải tiếp tục học không phải
vì miếng mồi danh lợi như ngày xưa mà học để trau dồi kiến thức cho theo kịp với
tiến bộ khoa học kỷ thuật điện toán, học để giữ gìn sức khoẻ hầu sống vui sống
khỏe, học để cho đời sống tâm linh của mình thêm phong phú vì người xưa có nói: “Học như thuyền đi nước ngược, không tiến ắt
phải lùi” mà lị!
Nhân bàn đến việc học, nguời
viết xin mời quý bạn đọc một câu chuyện Thiền ngắn ngắn, vui vui nhưng đầy ý
nghĩa dưới đây:
Học Im Lặng
Đệ tử phái Tendai (Thiên Thai tông - LND) thường tập quán
tưởng trước khi Thiền được du nhập vào Nhật. Có bốn tăng sinh kết bạn và quyết
giữ thanh tịnh trong bảy ngày.
Ngày đầu cả bốn đều im lặng.
Việc trầm tư mặc tưởng
của họ khởi đầu tốt đẹp, nhưng khi đêm xuống và ngọn đèn dầu tàn dần thì một vị
buộc miệng gọi kẻ hầu: "Rót thêm dầu."
Tăng sinh thứ nhì ngạc nhiên khi nghe người thứ nhất lên
tiếng. "Chúng ta không nên nói lời nào mới phải," ông phê bình.
"Cả hai vị ngu quá. Tại sao lại nói chuyện?" người
thứ ba hỏi.
"Chỉ có tôi là không nói tiếng nào," tăng sinh thứ
tư kết luận.
(Nguốn: Trích trong 101 chuyện
Thiền- Trần Trúc Lâm chuyẽn ngữ)
Có một bài học khác về cái lưỡi của con người cũng khá thú vị. Bạn học được những gì qua bài học dưới đây:
“Sự thật lý thú về cái lưỡi của con người : Dùng 3 năm để
học cho biết sử dụng nó nhưng phải dùng cả đời người để học
sử dụng nó Ở ĐÂU & KHI NÀO.”
Biển học mênh mông, học bao giờ
mới hết. Bạn đồng ý chứ?
Chúc các
bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi
Thiền NhànSương Lam
(Tài liệu
và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét