Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Bài số 91 Một Cõi Thiền Nhàn




Chào quý bạn,
Đây là bài thứ chin mươi mốt của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo

Về đến Portland đã hai tuần rồi nhưng vợ chồng người viết vẫn còn mệt “lắc lư con tàu đi” vì bị cảm nặng trong cái “tuổi không còn trẻ nữa” của mình khi dầm mưa đi chơi nơi   xứ lạ đường xa!  Nhớ lại hồi còn bé suốt ngày tắm mưa Saigòn có sao đâu?  Thế mới biết sức khỏe rồi cũng có lúc suy tàn theo thời gian, bạn nhỉ?
  Cả hai vợ chồng già bảo nhau: “Chúng ta nên nấu một nồi nước xông hơi cho khỏe sau khi cả hai đã uống hết 2 chai thuốc ho và 2 hộp thuốc trị cảm rồi nhưng chẳng thấy kết quả gì cả.” Thế là tôi lẹ làng đi nấu nồi xông ngay.  Nếu cô cháu nội yêu quý Mya của tôi thấy ông bà nội tự nhiên vô ngồi trùm mền với nồi nước nóng sôi thơm lừng mùi sả, 15 phút sau bước trở ra ngoài, mồ hôi mồ kê nhỏ giọt, mặt mày đỏ ké, chắc chắn cô nàng sẽ la lên: “Ông bà nội làm gì mà thấy “weird” (kỳ dị) quá vậy!” Con nít sinh ở xứ Mỹ là thế! Chúng nào biết những phương pháp chửa trị bịnh theo lồi dân gian của ông bà ngày xưa công hiệu như thế nào?
Thú thật, sau khi xông hơi xong, người viết thấy khỏe thật đấy, bạn ạ!
Xông hơi giống như cạo gió vậy.  Mỗi lần bị cảm bịnh, người viết bắt “nữa hồn thương đau” của tôi cạo gió cho tôi và ngược lại, tôi cũng làm y chang “đáp lễ” khi người “long thể bất an”.  Người viết nhớ lại khi còn làm nghề “godautre” ở Portland, người viết đã nhiều lần được kêu lên văn phòng để giải thích tại sao học sinh Việt Nam lại có những dấu bầm tím trên lưng, có phải là bị cha mẹ đánh đòn  hay “abuse” hay không?  Sau khi quan sát chứng tích kỹ càng, tôi phải làm một màn đóng vai “đông y sĩ” giải thích cặn kẻ công dụng của việc cạo gió cho quý vị hiệu trưởng và nhân viên văn phòng hiểu và còn hùng hồn xác nhận: chính tôi cũng đã chửa trị với phương pháp cạo gió này mỗi khi bị cảm và rất có công hiệu đấy quý vị ạ!.  Chắc chắn họ sẽ nói thầm: “Sao mà chửa bịnh kiểu gì “weird” quá!”, nếu so sánh với phương pháp chửa bịnh của Âu Mỹ.

Tuy chưa hết bịnh, người viết vẫn phải làm những màn không phải để  “trả nợ tình xa’ như một bài hát đang được ưa thích hiện tại, mà là để “giữ mãi tình gần” với những bạn bè thân mến của tôi. Chúng tôi đi dự tiệc sinh nhật của Từ Công Phụng và góp mặt góp lời trong tiệc mừng sinh nhật tháng 7 và tháng 8 của quý vị trong Hội Người Việt Cao Niên nữa đấy.  Ngon lành chưa?

 Về đến Portland hôm trước là hôm sau chúng tôi tham gia ngay vào buổi tiệc mừng sinh nhật của Từ Công Phụng, người bạn văn nghệ và là bạn đồng môn QGHC của tôi, để mừng người nhạc sĩ tài hoa này đã thoát khỏi cơn bạo bịnh mà năm trước báo chí Việt Nam đã đăng ầm ĩ, lo lắng cho sức khỏe của người.  Nhóm bạn hữu QGHC của tôi ở Portland là một nhóm nhỏ sinh hoạt trong tình thân gia đình mà thôi, không ồn ào náo động.  Chúng tôi gặp gỡ nhau trong những dịp quan hôn tang tế. Chúng tôi đau buồn khi có kẻ ra đi vĩnh viễn.  Chúng tôi mừng vui còn được găp nhau để đùa giỡn khi ai nấy vẫn còn mạnh khỏe.  Hôm nay thấy Từ Công Phụng mặt mày hồng hào, đã lấy lại phong độ cũ với mái tóc “thật” bồng bềnh nghệ sĩ, tôi đã đùa chọc chàng nghệ sĩ này:

 “Một năm rồi không gặp
 Anh vẫn già như xưa” “Smile!”
Tôi vẫn thường nói đùa với TCP rằng vì ông già trước tuổi rồi nên bây giờ ông không thể nào già hơn được nữa. Nói đùa chơi cho vui  thôi nhé, TCP và phu nhân, xin đừng giận  SL  tội nghiệp và mất vui!
 Rồi chúng tôi đùa vui với mái tóc “giả” của TCP của một người bạn đã tặng cho TCP  khi anh phải bị rụng tóc vì chạy chemo năm rồi.
Đúng như người xưa đã nói: “Cái răng cái tóc là gốc con người”.  Mấy ông bạn tóc bạc của tôi và ngay cả phu quân của người viết khi đội mái tóc giả này hình như người nào người nấy “đẹp trai” hơn một tí vì mái tóc bạc đã được che kín rồi. Cho nên ông nọ chuyền đến ông kia mái tóc giả này đội lên chụp hình để thấy mình trẻ lại dăm ba phút phù du.
 Người viết mừng cho Từ Công Phụng đã có được một ngày sinh nhật vui vẻ với bạn bè QGHC ở Portland.  Chiếc bánh sinh nhật do chị Đinh Mạnh Sử  làm năm nay lớn và đẹp hơn bánh sinh nhật năm rồi trong ý nghĩa niềm vui ngày một to lớn và tốt đẹp hơn. 
Xin chúc cho sức khoẻ  của anh TCP và tình thân của nhóm QGHC chúng ta ngày một tốt đẹp hơn lên nhé.
 Sẵn dịp đây, người viết cũng  xin giới thiệu chương trình nhạc thính phòng
“Từ Công Phụng, 50 năm Tình Ca, một lần nhìn lại
sẽ được tổ chức lúc 2:00 PM Ngà y Chủ  Nhât 28 thang 8 năm 2011 tại Embassy Suites, 7900 NE 82nd Ave, Portland, OR 97230
 Với các tiếng hát Trần Thu Hà, Anh Tuấn, Thanh Hà, Y Phương và các ca sĩ được ái mộ ở Portland
Với các MC đến từ California như Nhà văn Bích Huyền, Uyên Diễm, Đại Dương , Linh Vũ
Với sự tham dự của nhà thơ Du Tử lê, nhạc sĩ Đang Khánh, Nguyên Bích, Ngô Thụy Miên.
Xin mời quý bạn tham dự để thưởng thức những bài tình khúc nổi tiếng của Từ Công phụng, bạn nhé.

 Tháng Tám dương lịch năm nay cũng là tháng bảy âm lịch với ngày lễ hội Vu Lan được tổ chức trọng thể ở các chùa để tưởng nhớ công ơn ông bà cha mẹ hiện tiền và cầu siêu cho  ông bà cha mẹ đã qua đời.
Năm nào cũng vậy, cứ đến Ngày Vu Lan là có nhiều giọt nước mắt chảy dài trên má của những người con đã mất mẹ hoặc cha hay mất cả hai đấng sinh thành. 
 Hình như khi cha mẹ còn sống, tình thương yêu cha mẹ không được con cái tỏ bày tha thiết như khi cha mẹ đã mất.  Có trăm nghìn lý do để viện dẫn cho sự thiếu sót này:  bận lo gia đình riêng, bận lo công danh sự nghiệp, bận lo việc nước non, bận lo việc học hành v..v… Lý do nào cũng chính đáng để biện minh cho sự thiếu sót này.  Đợi đến khi cha mẹ mất đi, chúng ta mới biết thương yêu cha mẹ thì đã muộn rồi.  Rồi đợi đến ngày giỗ hay ngày lễ Vu Lan, chúng ta lại ngồi bên nhau kể lể tiếc thương, lại mắt hoen lệ đổ khi nghe tụng kinh Vu Lan với lời vàng của Đức Phật nói về công đức của mẹ cha.
Đặc biệt năm nay, người viết đã phải rơi lệ khi nghe một em bé người Mông Cổ 12 tuổi tên Uudam cất cao tiếng hát trong bài ca “Mother In The Dream” ( Mẹ trong giấc mộng) đã làm cho hằng nghìn người rơi lệ.  Nét mặt như thiên thần, gịọng ca trầm buồn của một đứa bé mồ côi cha mẹ từ thưở còn thơ, Uudam hát một bài hát  nhớ đến Mẹ, em đã chinh phục hàng vạn  khán thính giả  You Tube  trong 2 tháng nay.  Uudam cho biêt em thường hát bài hát này nơi đồng cỏ bao la xứ Mông Cổ mỗi khi nhớ đến Mẹ và hôm nay em trình bày bài hát này trong buổi trình diễn thi tài năng ở Trung Quốc
Bạn hãy nghe em hát:
  “Trong đất trời bao la. Mẹ đang ở một nơi rất xa. Và đang chờ đợi em trở về. Em lại nghĩ về vẻ mặt ân cần của mẹ. Mẹ ở thiên đường và cầu nguyện cho em một cuộc sống hạnh phúc bình an! Hãy đến đây với con. Con mơ cỡi hạc trên bầu trời.”
 Tôi thấy giám khảo chấm thi  đã khóc, tôi  thấy hằng nghìn khán giả đã khóc và tôi cũng đã khóc vì sự xúc động chân thành của em khi dìễn đạt tình cảm thương nhớ mẹ của em.

Xin mời bạn vào xem và nghe bài hát hay nhất trong mùa Vu Lan năm nay qua link dưới đây:

 Nghe em bé  Uudam hát,  tôi cũng chợt buồn nhớ tới Mẹ tôi đã qua đời hơn 10 năm qua.  Mỗi lần đi chùa cúng lễ Vu Lan là tôi lại càng nhớ đến mẹ tôi.  Người viết xin được chia sẻ tâm tình này đến với các bạn đã mất mẹ để cùng cảm thông với tôi qua bài thơ dưới đây:

Lên Chùa Nhớ Mẹ

Kính tặng Mẹ tôi.
 Kính tặng những ai đã mất  mẹ để cùng cảm thông.
                          SL
Đường dẫn đến chùa xa thật xa 
Quanh co muôn nẻo cõi Ta Bà
Chiều nay gió nhẹ, mây lờ lững
Nhẹ bước tìm về dấu vết xa

Nhớ thuở Mẹ còn, mẹ dắt con
Ngày Rằm Tháng Bảy lúc trăng tròn
Đến chùa lạy Phật, Vu Lan lễ
Cúng lễ cầu siêu, đạo hiếu tròn

Thuở ấy con thơ chẳng biết gì
Lên chùa vui lắm! Cứ theo đi
Mẹ cha quỳ lạy, con quỳ lạy
Mà thật trong lòng chẳng biết chi

Phật Tổ Trên cao ngó xuống cười
Nhìn con bé bỏng tuổi xuân tươi
Cũng ngồi kính cẩn hai tay chấp
Cũng niệm Nam Mô! Phật mĩm cười  

Mẹ bảo: "Hôm nay có cúng chay
Thức ăn thức uống  Lễ Rằm này
Tương rau  mọi thứ đều thanh đạm
Con được ăn chay! Phước lắm thay!"

Đậu hủ canh chua, chùa nấu ngon 
Món kho, bì cuốn, chả giò dòn
Thức ăn hương vị! Ôi!  Ngon lạ!
Thuở bé ăn chay! Con thấy ngon

Bây giờ Mẹ đã khuất ngàn xa
An nghỉ rời xa cõi Ta Bà
Con đã lớn khôn, đầu đã bạc
Mẹ còn đâu nữa! Ôi! Xót xa !

Lên chùa con nhớ chuyện ngày qua
Dáng Mẹ thân yêu nét dịu hòa
Nhắc nhở đàn con Rằm Tháng Bảy:
"Đi chùa lễ Phật gia đình ta!"

Bông hồng cài áo! Hoa màu trắng 
Nhắc nhở con đây mất Mẹ rồi
Lại đến Vu Lan, Mùa Đại Lễ
Lên chùa nhớ Mẹ thuở xa xôi!

Sương Lam.

Chúc các bạn một ngày lễ Vu Lan đầy ý nghĩa trong năm nay, bạn nhé !

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét