Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

Bài số 107 Một Cõi Thiền Nhàn


Những Người Vác Ngà  Voi
http://i195.photobucket.com/albums/z149/minh40/HinhtrenORTB/ngaymaisoida-1.jpg?t=1353883753
Chào quý bạn,

Portland Tháng 12 đã bắt đầu vào Đông với những cơn mưa và gió lạnh.  Nhiều người ngại ngùng không muốn ra đường trong lúc mưa to gió lạnh như thế.  Nếu không có lời kêu gọi của những bạn trẻ trong ban chấp hành  Cộng Đồng Việt Nam Oregon xin được ủng hộ giúp đỡ BCH/CĐVNOR có tiền để tổ chức Tết Nhâm Thìn sắp đến, thì chúng ta  “trùm mền” ở nhà xem phim truyện nhiều tập  “Đông Di- Hoàng Cung Dậy Sóng” đang chiếu trên đài SBTN có phải là ấm cúng hơn không?

Ông bà ta đã từng nói: “Có thực mới vực đưọc đạo”.  Những người bạn trẻ này mặc dù với tấm lòng nhiệt huyết và thiện chí muốn tổ chức một ngày vui Xuân cho đồng hương Việt Nam trong dịp Tết Nhâm Thìn nhưng họ lại “mậu lúi” (không có tiền) thì làm sao mà tổ chức cho được.
 Họ lấy tiền đâu để trang trải chi phí mướn chỗ tổ chức, mướn ca sĩ về giúp vui chương trình văn nghệ, mướn ban nhạc, và bao nhiêu chi phí khác nữa v..v...  Chuyện vui Xuân ba ngày Tết không phải là chuyện riêng của ban chấp hành cộng đồng, mà theo thiển nghĩ, đó là chuyện chung của chúng ta, những người  đã mang dòng máu Việt trong người, đang sống lạc loài nơi xứ người, một khi chúng ta vẫn còn muốn gìn giữ một chút gì truyền thống, phong tục tốt đẹp của văn hóa Việt Nam.
 Bởi thế  theo tiếng gọi của tình người và để tỏ tình thương mến ban chấp hành trẻ tuổi này, nhiều đồng hương, nhiều cơ sở thương mại, nhiều hội đoàn đã đến tham dự  buổi dạ tiệc gây quỹ  phát triển cộng đồng được tổ chức tại nhà hàng Legin ngày thứ bảy 12-3-2011 vừa qua.

 Chúng tôi, những người bạn “tuổi không còn trẻ” nữa của Hội Người Việt Cao Niên Oregon  cũng cố gắng lê tấm thân già đến đó để góp mặt góp lời ủng hộ kẻ “hậu sinh”, để nói lên tình thương mến “bên em luôn có ta”  của chúng tôi.

 Dĩ nhiên phần đóng góp của các cơ sở thương mại, của những vị mạnh thường tên tuổi ở Portland, của phần đấu giá các bức tranh giá trị của nhiếp ảnhh gia Hoa Rau Muống, Phạm Văn Minh đã biếu tặng, của phần bán vé số, của sự quyên góp khi ca sĩ đặc biệt kiêm MC Nhật Nguyễn cất giọng “rồng vàng”, mới là phần đáng kể đã đem lại sự thành công cho buổi tiệc gây quỹ này.
  Hai vị MC Vũ Văn Thảo, nhất là MC Nhật Nguyễn đã điều khiển chương trình rất là thành công. Xen lẫn những màn văn nghệ do ca sĩ Cali phụ trách là  những màn trình diễn của các ca sĩ địa phương với ban nhạc Evergreen Band.  Đặc biệt hơn nữa là màn trình diễn thời trang của nhà thiết kế thời trang Jacky Tài  từ Cali đến với những người mẫu xinh đẹp ở Portland, với những hoa hậu, á hậu Áo Dài Portland những năm qua, đã làm cho buổi tiệc thêm phần hào hứng, sôi động.
 Người viết xin chúc cho toàn thể ban chấp hành CĐVNOR và ban tổ chức buổi dạ tiệc được nhiều sức khoẻ để những “người vác ngà voi” kia đủ niềm tin, sức lực thực hiện những hoài bão, thiện chí của mình.  Tôi cũng không quên “tán thán công đức” quý quan khách đã đến ủng hộ tinh thần, giúp đỡ cộng đồng.  Như thế là ai cũng đã có cơ hội làm những chuyện thiện lành  nho nhỏ và như thế bạn đã tạo được một thiên đàng nơi trần thế rồi đấy như Julia F. Carney đã viết:
 “Việc tốt lành nho nhỏ,
 Lời yêu thương nhẹ nhàng
Làm trần gian tươi nở
Chẳng khác chi thiên đàng”
 Bạn có vui chăng?

Cũng nhân nói về những người vác ngà voi như những người bạn trẻ trong Ban Chấp hành CĐVNOR  hôm nay và những người đã từng là “ăn cơm  nhà, vác ngà voi thiên hạ”, người viết xin phép được tâm tình đôi chút với quý bạn nhé vì người viết cũng đã một thời “được” làm cái “job” đặc biệt này.

Nếu Ái Tình và Sự Nghiệp là mối quan tâm lớn của đa số con người trong cuộc trần ai này, thì cũng có một số không ít những người già, trẻ, lớn, bé, gái, trai có thiện chí bỏ thời giờ, tiền bạc, công sức đi làm những chuyện xã hội, xây dựng cộng đồng, đem niềm vui nụ cười, lợi ích tinh thần lẫn vật chất đến cho người khác mà không nhận được một "penny" nào thì những người đó được gọi là "Những người vác ngà voi". Họ có thể là những vị "chức sắc" trong ban tổ chức, và cũng có thể là những kẻ "vô danh tiểu tốt", không cần ai biết đến họ tên!!
"Ai bảo vác ngà voi là khổ? Vác ngà voi sướng lắm chứ!"  Sung sướng vì được thấy nụ cười vui vẻ của những người bạn thân mến, những ánh mắt trìu mến thương yêu của người được mình giúp đỡ, săn sóc, chở che, cứu trợ, và quan trọng nhất là "trái tim không ngủ yên" của mình đã nở được một nụ hoa thương yêu và thân ái!! Nếu mỗi người trong chúng ta đều có tinh thần vác ngà voi như thế thì "chốn bụi hồng lao xao" này sẽ là "thiên đàng hạnh phúc""hoa tình thương và nhân ái đã nở trên khắp nẻo đường nhân gian"!!
Tuy nhiên, cuộc trần ai này là nơi "Chợt sinh ra thì đà khóc chóe. Đời có vui sao chẳng cười khì?!", cho nên trên bước đường vác ngà voi, đôi lúc chúng ta gặp phải những trường hợp "Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười" của những hiểu lầm, đố kỵ, bất mãn cá nhân. Một vài người đã dựa vào những sơ sót, những bất đồng ý kiến, cố tìm cách "vạch lá tìm sâu", để đả phá, để chỉ trích. Đó chính là nỗi buồn lớn lao nhất của người vác ngà voi vì bao nhiêu nhiệt tâm, thiện chí của mình bị phủ nhận, chà đạp !
Nếu hiểu rằng "Đời trần thế phút vui mấy chốc. Cớ sao ta khổ mãi bởi ... ghét nhau!?", thì niềm vui nụ cười vẫn rất cần thiết cho đời sống chúng ta hơn là nỗi buồn tiếng khóc; vậy thì xin hãy đừøng vì một chút hiểu lầm, tị hiềm đố kỵ hay bất mãn cá nhân mà làm nản lòng những người có nhiệt tâm thiện chí, tàn phá đi những ích lợi tình cảm, tinh thần đã được xây dựng từ lâu. Chúng ta cần chứng minh cho thế hệ tương lai của chúng ta hiểu rằng tình yêu thương vẫn cao quý hơn sự hận  thù và niềm vui nụ cười vẫn làm cho đời sống có ý nghĩa đẹp đẽ hơn là nỗi buồn tiếng khóc.
Nhiều khi ngưòi viết ví những những người vác ngà voi  như là những hòn sỏi đã bị va đập  trong cuộc sống  giống như viên sỏi trong câu chuyện dướí đây:

Chuyện về một viên sỏi

Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối.

Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.

Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và sự đớn đau?

Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau là bạn đã tự làm hoàn thiện chân dung mình.

Cuộc sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy, cho dù trong khó khăn hay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành những vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ!
(Nguồn : sưu tầm trên internet)


 Người viết xin được mượn  lời nói dưới đây của một tác giả vô danh và ý thơ dưới đây để làm kết luận cho bài tâm tình hôm nay.

When you were born, you were crying
And everyone around you smiling.

Live your life so that when you die,

You are the one who is smiling
And everyone around you is crying.
                                            Unknown.

"Xin hãy sống như ngày mai sẽ chết  
Khi sanh ra, ta khóc, mẹ cha cười,
Sống thế nào khi nhắm mắt buông xuôi!?
Ta cười nụ, người chung quanh khóc tiếc" 
(Thơ Sương Lam

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi- ORTB 503-1292011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét