Chào quý bạn,
Đây là bài thứ một trăm mười
(110) của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền
Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Thế là những rộn ràng của Mùa Giáng Sinh đã qua. Quý vị nhi đồng và những người nhận quà đều
vui mừng hào hứng với món quà Giáng Sinh của mình. Các cửa hàng lại bận rộn với những màn “After
Christmas Sale”, của việc “refund” hay “đổi lại” những món quà mà các đương sự
không thích. Lại có những màn “đại hạ giá” những món hàng tạm gọi là “hết mùa” rồi và lại cũng có người
bận rộn mua sắm dự trử “không biết thế nào
gọi là đủ” cho lòng ham muốn của con người. Dưới con mắt của nhà Phật, lòng ái dục và tánh
tham lam là cái họa của con người. Nó là nguồn gốc của chiến tranh, của tội ác,
của phiền não.
Nhìn một người đẹp,
ai mà không thích, không mến yêu. Nhưng nếu chúng ta chịu dừng lại để chỉ ngắm
một tác phẩm mỹ thuật của tạo hoá dành cho người nữ, người nam “đẹp” đó thì sẽ
không có chuyện gì xãy ra. Nhưng … chỉ
vì một chữ “Thêm” quái ác này mà chúng
ta “từng bước từng bước đều” bước vào cõi phiền não sinh tử luân hồi. Chúng ta đã
bước thêm một bước nữa để sinh lòng “ái
dục yêu” người đẹp. Chúng ta lại bước
thêm một bước nữa để “muốn giữ lấy”
người đẹp. Chưa hết đâu, chúng ta lại bước
thêm một bước nữa để “muốn chiếm hữu”
người đẹp làm của riêng của mình. Do đó, có nhiều ông đã có vợ nhà rồi mà vẫn
muốn thêm “vợ một, vợ hai” hay có nhiều bà đã có chồng rồi mà vẫn muốn thêm “chồng lớn, chồng bé” nên mới có nhiều chuyện “tày trời” xãy đến. Thế là biết
bao anh hùng liệt nữ, danh gia vọng tộc đã phải thân bại danh liệt, nhà tan cửa
nát vì chữ “ái dục” và chữ “muốn thêm” này.
Trên đời có mấy ai được
như Án Tử, tướng quốc nước Tề mặc dầu được
vua muốn gả con gái yêu cho nhưng Án Tử
vẫn thủy chung với vợ, không tham lam muốn
có thêm vợ đẹp như câu chuyện dưới đây:
Thủy Chung Với Vợ
Vua Cảnh Công có cô con gái yêu muốn gả cho Án Tử. Một hôm
vua đến ăn tiệc nhà Án Tử, thấy vợ Án Tử hỏi:
Phu nhân đấy phải không?
Án tử thưa: Vâng, phải đấy.
Vua nói: Ôi, người trông sao vừa già, vừa xấu. Quả nhân có đứa con gái trẻ và đẹp, muốn gả
cho về hầu, khanh nghĩ sao?
Án Tử đứng dậy thưa rằng: Nội tử tôi già và xấu thật, nhưng
lấy tôi và cùng tôi ăn ở đã lâu, kể từ lúc còn trẻ và đẹp. Xưa nay đàn bà lấy chồng lúc trẻ cốt để nhờ cậy
lúc già, lúc đẹp lấy cốt để nhờ cậy lúc xấu.
Nội tử tôi đã nhờ cậy tôi và tôi đã nhận sự nhờ cậy đó. Nay nhà vua tuy
muốn ban ơn, chắc cũng không nở để tôi ăn ở bội bạc với nội tử đã nhờ cậy tôi bấy
lâu nay. Nói đoạn, Án Tử lạy hai lạy,
xin từ không lấy.
(Nguồn: Trích trong Cổ Học Tinh Hoa)
Đọc câu chuyện trên chắc có nhiều ông đã có vẻ không vui và
cho rằng Án Tử sao mà “khờ dại” thế vì
được vua kêu gả con gái đẹp cho mà không chịu nhận trong khi quý bà sẽ “khen nức
nở’ vị tướng quốc thủy chung nước Tề này.
Riêng người viết thầm
kính phục cho sự không tham lam của Án Tử vì nếu một vị tướng mà tham lam thì sẽ
không thể yêu dân thương nước được và có thể làm nguy hại đến quốc gia dân tộc nữa. Lịch sử cổ kim đã chứng minh vì lòng tham của
con người mà nước mất nhà tan, gia đình phân ly, cốt nhục chia lìa.
Bây giờ nhiều người
thích xem phim truyện truyền hình của Đại Hàn vì diễn viên đẹp và diễn hay như
sống “nhập tâm với vai diễn” và nhất là không có nhiều màn đấm đá, tình tứ “dữ
dội” như phim Mỹ.
Người viết cũng thích xem phim truyện truyền hình lịch sử Đại
Hàn vì những lý do trên và nhất là đã học được nhiều bài học quý giá từ những câu
chuyện phim đó.
Mỗi tối người viết và
“người tình già trên đầu non” của tôi cùng ngồi xem phim truyện Đại hàn đang
chiếu trên đài SBTN để giải trí cho vui với ‘tuổi không còn trẻ nữa” của mình và
để cho thêm “ấm áp tình già”.
Theo thiển ý, bộ phim
Đông Di Hoàng Cung Dậy Sóng đang chiếu trên đài SBTN là một phim hay dù đôi khi
có những cách giải quyết vấn đề không hợp lý cho lắm. Tuy nhiên người viết đã học
được một bài học rất hay về sự tham lam quyền lực của bà hoàng hậu Giang Ngọc
Trân để rồi sau cùng rồi bà cũng không được
gì cả. Từ một kẻ hạ nhân, bà trở thành một
phi tần được quân vương sủng ái và được phong làm hoàng phi vì đã có “long thai”
của nhà vua mặc dù không được sự chấp thuận của thái hậu mẹ vua.
Nhưng sự tham lam quyền lực muốn được làm hoàng hậu và mẫu hậu
của thái tử đã khiến bà tạo ra những tội lỗi này sang tội lỗi khác và sau cùng
rồi bà cũng phải bị phế chức hoàng hậu mà bà đã âm mưu chiếm đoạt từ một hoàng
hậu hiền lành trước bà. Nếu bà an phận làm
một hoàng phi thì có lẻ bà sẽ vẫn giữ được lòng thương yêu của nhà vua. Chính sự tham lam của bà đã hại bao nhiêu người
chết và đau khổ để rồi rốt cuộc, bà cũng phải mất hết quyền lực và lòng tin yêu
của nhà vua luôn. Người xưa đã từng nói “tham thì thâm” và “trèo cao thì té nặng”,
quả đúng không sai.
Cũng có người trước
kia vui sống trong cảnh nghèo thì lòng thanh thản, không lo âu gì cả. Nhưng từ
khi có được sự giàu sang thì lại buồn bã không vui như bác nông phu trong câu
chuyện dưới đây:
Nghèo và giàu
Có bác nông phu đang cuốc đất bờ ruộng chạm phải vật cứng làm
mẻ cuốc. Bác ta đào lên thấy tượng La hán
bằng vàng quý giá.
Mọi ngưuời trong gia
đình hở hở nói:
-
Ít nhất cũng có mười ký vàng nha
Ai nấy đều vui mừng nhưng bác vẫn
buồn bã không vui, cả ngày ngồi đâm chiêu suy nghĩ.
Có người hỏi:
-
Bác trở nên giàu rồi, chuyện gì mà buồn vậy?
Bác nông phu đáp:
-
Buồn quá đi chứ.
Vì tôi không biết mười bảy tượng La hán kia còn lại ở chỗ nào?
Bình: Lòng tham con người không đáy. Có nhiều lo thêm nhiều, đau khổ nhiều. Chi bằng:
Cơm rau đỡ dạ đói
Nhà cỏ che áo sương
Người đời nếu biết đủ
Phiền não nào còn vương.
(Nguồn: Trích trong Thiền là Gì?
Biên soạn: Giác Nguyên)
Năm cũ sắp bước qua, năm mới lại sắp đến. Chúng ta lại già
thêm một tuổi.
Nhìn lại đoạn đường chúng ta đã qua, những việc chúng ta đã
làm, chúng ta cũng cần tự hỏi ta đã làm những lầm lỗi gì thì cũng cần nên ăn năn
sám hối. Nếu chúng ta đã làm được chút
chuyện phước lành nào thì cũng nên tiếp tục phát triển và làm tốt đẹp hơn lên.
Người viết xin mượn một vài tư tưởng hay dưới đây để làm kết
luận cho bài tâm tình hôm nay, bạn nhé.
“Hạnh phúc mà bạn đang có hay nỗi đớn đau mà bạn đang mang
là duy nhất, bạn hãy chấp nhận và thưởng thức!
Như bạn chỉ có thể sống được ngày hôm nay, còn ngày mai,
ngày mai đó chưa tới và chắc chắn, ngày mai đó vẫn sẽ tới, nhưng có thể sẽ
không còn có bạn.
Từ Bi.
Đức Đạt Lai Lạt Ma kể về một vị sư già, sau khi bị nhà nước
CSTQ giam tù 20 năm, đã vượt biên trốn sang Ấn Độ. Đức Đạt Lai Lạt Ma hỏi vị sư
già này, rằng trong 20 năm tù kia, nhà sư lo sợ điều gì nhất. Vị sư già trả
lời, rằng trong 20 năm trong tù lúc nào cũng chỉ lo sợ có mỗi một điều: Chỉ sợ
rằng mình mất đi Bồ Đề Tâm, chỉ sợ có khi nào lòng mình khởi lên căm thù... Chỉ
sợ lòng mình không giữ được Từ Bi, nhẫn nhục.
"Điều gì làm
Ngài ngạc nhiên nhất ở nhân loại?"
Đức Đatlai Lama trả lời:
"Con người… bởi vì con người phung phí sức khỏe để tích
tiền của, rồi lại bỏ tiền ra để tìm mua lại sức khỏe. Và vì quá lo nghĩ cho
tương lai, con người quên mất hiện tại, đến nỗi không sống với hiện tại lẫn
tương lai. Con người sống như thể sẽ không bao giờ chết… Nhưng rồi sẽ chết như
chưa từng sống bao giờ."
Phải Đợi
Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một
người bạn?
Sao phải đợi được yêu, rồi mới đem lòng yêu người?
Sao phải đợi có thật nhiều, rồi mới chia sẻ một chút?
Sao phải đợi một nỗi đau, rồi mới nhớ đến một lời ước
nguyện?
Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ?
Bạn ơi, sao phải đợi? Bởi có thể rằng, bạn không biết bạn sẽ
đợi đến bao lâu.
Đã bao nhiêu lần ta chần chừ để rồi cơ hội vuột đi?…
Hãy làm những gì mà bạn muốn, làm những gì bạn cho là đúng!
Lo Lắng
Có hai chuyện phải lo lắng:
Hoặc là bạn khỏe mạnh hoặc bạn bị đau.
Nếu khỏe mạnh, thì chẳng có gì phải lo lắng
Nếu bị đau, thì có hai điều phải lo lắng:
Hoặc sẽ được bình phục hoặc sẽ chết.
Nếu đưọc bình phục, thì chẳng có gì phải lo lắng.
Nếu bị chết, thì có hai điều phải lo lắng.
Hoặc lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục.
Nếu lên thiên đàng, thì chẳng có gì phải lo lắng.
Nếu xuống địa ngục, thì sẽ bận tíu tít bắt tay bạn bè cũ,
còn thì giờ đâu nữa mà lo với lắng...
Hoặc là bạn khỏe mạnh hoặc bạn bị đau.
Nếu khỏe mạnh, thì chẳng có gì phải lo lắng
Nếu bị đau, thì có hai điều phải lo lắng:
Hoặc sẽ được bình phục hoặc sẽ chết.
Nếu đưọc bình phục, thì chẳng có gì phải lo lắng.
Nếu bị chết, thì có hai điều phải lo lắng.
Hoặc lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục.
Nếu lên thiên đàng, thì chẳng có gì phải lo lắng.
Nếu xuống địa ngục, thì sẽ bận tíu tít bắt tay bạn bè cũ,
còn thì giờ đâu nữa mà lo với lắng...
Thế thì tại sao bạn phải lo???”
Kính chúc toàn thể quý độc giả và thân hữu Một Năm Mới nhiều
sức khỏe, thân an trí lạc, dứt bớt được nhiều điều phiền não và làm được nhiều
chuyện thiện lành.
Sương Lam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét