Chào quý bạn,
Đây là bài thứ sáu mươi bốn của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Chủ nhật vừa qua, người viết đi dự lễ kỷ niệm ngày Phật Thành
Đạo nơi tu viện Bửu Hưng ở Vancouver,
WA.
Ngày Phật Thành Đạo là ngày thái tử Tất Đạt Đa sau khi rờì
khỏi cung vàng điện ngọc ra đi tìm chân lý để cứu độ chúng sanh, đã chứng thành
đạo quả sau 9 năm khổ hạnh rừng già và 49 ngày đêm tham thiền nhập định dưới cội
cây bồ đề ở Bồ Đề Đại Tràng. Và cũng từ đó
đạo Phật đã ra đời, trở thành một tôn giáo hoà bình đem an vui, hạnh phúc đến
cho nhân loại trong tinh thần từ bi hỷ xả.
Ngày thành đạo của Đức Phật đã chứng minh sự nổ lực của cá
nhân để chiến thắng mọi khó khăn trở ngại trong đời sống nhân loại và chúng ta
phải tự cải thiện tư tưởng, hành động, lời nói của chính cá nhân mình để trở thành
một con người an vui thoát khổ theo tinh thần “tự giác, giác tha, giác hành viên
mãn” của Phật Pháp.
Sau khi thành đạo, Đức Phật liền nghĩ đến việc đem giáo lý của
Ngài vừa mới chứng được để truyền bá đến chúng sinh. Để làm tròn nhiệm vụ hoá độ của Ngài, Phật đã
dùng phương tiện nói pháp Tứ Diệu Đế là
phương pháp Tiệm giáo để cho chúng sinh dễ bề tu hành. Ngài đi đến vườn Lộc Uyển
để thuyết pháp với nhóm ông Kiều Trần Như gồm 5 người đã cùng tu hành với Đức
Phật trước đây. Sau khi nghe Phật thuyết pháp Tứ Diệu Đế, thành
kiến mê lầm sụp đổ, trí tuệ sáng suốt xuất hiện, năm vị này được ngộ đạo và trở
thành năm vị đệ tử đầu tiên của Đức Phật Thích Ca. Từ đấy về sau, Tứ Diệu Đế là
giáo lý căn bản về Tiệm giáo (phương pháp tu chứng từ từ) và đã giác ngộ rất
nhiều Phật tử. Tứ Diệu Đế là bốn sự thật
chắc chắn có công dụng nhiệm mầu vô cùng lợi ích để người tu hành có thể từ địa
vị tối tăm, mê mờ đi dần đến quả vị giác ngộ một cách chắc chằn không sai chạy,
nếu được thực hành đúng đắn. Pháp môn này được phổ biến nhất thế giới và phổ thông
cho cả hai phái Tiểu thừa và Đại thừa.
Phương pháp giáo dục của Phật Pháp là tự giáo dục bản thân,
có thể gọi là phương pháp “giáo dục đánh thức” để phát huy tiềm năng tốt đẹp của
con người, để đưa đến sự an lạc ngay từ trong bản thân của con người. Con người thường chạy theo bên ngoài để tìm
những gì quý đẹp hơn mà quên đi chính tự mình đã có viên ngọc trong tay mà không
biết sử dụng đến, đó là bản tâm thanh tịnh, lòng từ bi và trí tuệ của con người.
Một vị Phật không phải từ trên trời giáng xuống, không phải
từ lòng đất chui lên. Một vị Phật “tùng địa
dũng xuất”, như trong Kinh Pháp Hoa đã dạy, nghĩa là từ nơi tâm địa của mỗi con
người chuyển hóa mà thành, chuyển hóa từ xấu xa thành tốt đẹp, chuyển hóa từ
tâm tham sân si ô nhiễm, trở về bản tâm vốn thanh tịnh. Một vị Phật thành đạo từ
nơi con người biết tu tâm dưỡng tánh, đi đúng Chánh Đạo, hành đúng Chánh Pháp.
Người nào chưa đạt được hoàn toàn như vậy, là những người đang trên bước đường
tu tập. Công phu tu tập được bao nhiêu,
người đó được an lạc và hạnh phúc bấy nhiêu, chứ không phải do van xin cầu nguyện
mà được.
Đức Phật đã từng dạy:
“Ta là Phật đã thành, ngươi là Phật sẽ thành” để nói về những ai nếu chịu khó
tu tập hành trì đúng Chánh Pháp và chịu đựng nổi những áp lực thường xuyên của
cuộc đời thì người đó có thể trở thành một vị Phật trong tương lai.
Trong cuộc đời thực tế
có những trở ngại khó khăn có thể chôn vùi đời sống chúng ta, nhưng với ý chí cương
quyết chiến thắng những trở ngại này và ý chí tiếp tục tiến bước, chúng ta sẽ thành công và có thể tiếp tục sống
còn như con lừa trong câu chuyện dưới đây, xin mời bạn đọc từ từ nhé:
Lời bàn:
(Nguồn: trích trong hotmit.com)
Trên đường Đời hay trên
đường Đạo cũng thể, chúng ta cần phải có tinh thần Bi-Trí-Dũng khi hành xử mọi
sinh hoạt của chúng ta trong cuộc sống thì chúng ta mới thành công được, phải
không bạn?
Một câu chuyện khác đã
làm cho người viết phải suy nghĩ và thấy cần nên chia sẻ với quý bạn hôm nay.
Xin mời bạn tiếp tục đọc nữa nhé:
Cát và Đá
Chuyện kể rằng, có hai người bạn
thân cùng bị lạc đường trong sa mạc. Họ cứ đi, đi mãi và tới một lúc trong cuộc
hành trình, họ bắt đầu tranh cãi với nhau nên đi về hướng nào để thoát ra.
Không kìm chế được sự bực tức và tuyệt vọng, một người đã tát vào mặt người
kia. Người bị đánh rất đau, nhưng không nói gì, chỉ viết một dòng lên cát:
"HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ TÁT TÔI".
… Họ lại tiếp tục đi, và gặp một ốc
đảo với một hồ nước lớn. Người bạn bị đánh vì vội vàng uống nước và tắm rửa nên
đã bị trượt chân và bắt đầu chìm dần. Người bạn kia vội nhảy xuống cứu anh ta
lên. Khi mọi sự đã qua, người bạn bị đánh khắc một dòng lên một phiến đá:
"HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ CỨU TÔI".
Người bạn đã đánh cũng đã cứu anh
ta thực sự ngạc nhiên nên hỏi: "Tại sao khi tớ đánh cậu, cậu viết lên cát,
còn bây giờ cậu lại khắc lên phiến đá?"
Người kia mỉm cười và đáp: "Khi một người bạn
làm ta đau, hãy viết lên cát để ngọn gió của sự tha thứ thổi qua mang nó đi
cùng. Còn khi điều tốt lành đến, chúng ta nên khắc nó lên đá, như khắc thành kỷ
niệm trong tim vậy, không cơn gió nào có thể xóa đi được!"
Liệu chúng ta có thể học được CÁCH
VIẾT LÊN CÁT VÀ LÊN ĐÁ như vậy chăng?
(Nguồn: sưu tầm trên internet)
Bạn có thấy thích thú, vui vẻ khi đọc hai mẫu chuyện trên
đây không nhỉ?
Riêng người viết,
nhân ngày kỷ niệm Phật Thành Đạo hôm nay là một dịp để người viết bày tỏ lòng tri ân đến Đức Phật đã khai sáng cho những mê lầm, ngu dốt
của chúng sinh, trong đó có tôi. Hôm nay
tôi có dịp ôn tập lại bài học quý báu Tứ Diệu Đế để mình có thể “tự thắp đuốc
lên mà đi” như Phật đã dạy để tìm sự an lạc cho chính bản
thân mình và chia sẻ những lợi lạc này đến những người thân trong gia đình và thân hữu của
tôi.
Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành
đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua
điện thư bạn gửi –ORTB 456-1142011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét