Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

Bài số 67 Một Cõi Thiền Nhàn





Chào quý bạn,

Đây là bài thứ sáu mươi bảy của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Bây giờ là tháng Giêng âm lịch và hôm nay là ngày mùng 10 tháng Giêng.  Nếu ai là Phật tử thì chắc chắn sẽ thuộc lòng câu “Đi lễ quanh năm không bằng ngày Rằm tháng Giêng”  Nhiều chùa còn tổ chức hành hương thập tự để  Phật tử cùng đi lễ bái cúng dường chư Phật, cầu an cho tất cả chúng sinh được an lạc hạnh phúc, thế giới hòa bình trong mùa Xuân Di Lặc.
Hình ảnh Đức Phật Di Lặc với tư thế phạch ngực, bụng to và miệng cười an nhiên, vui vẻ. Nhiều khi chúng ta thấy  hình tượng Ngài  ngồi có 6 đứa con nít vây quanh, đứa thì móc tai, móc miệng, móc mắt … nhìn xem có vẻ rất khôi hài, đùa giỡn, nhưng đó là tượng trưng cho 6 giặc  (6 trần: sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp)  dẫu có quấy phá  Ngài tới đâu nhưng tâm của Ngài vẫn không dao động vì 6 căn  mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý của Ngài đã hoàn toàn thanh tịnh.  Ngài là tượng trưng của sự vui vẻ, lòng khoan dung, hỷ xả tất cả; vì thế ngày Tết  đầu năm mọi người cúng vía Đức Di Lặc đễ cầu mong được trọn năm an vui hạnh phúc với tâm an nhiên, vui tươi, hỷ lạc.
 Cũng trong sự vui vẻ đầu năm này, Hội Người Việt Cao Niên Oregon trong khi tổ chức mừng sinh nhật hằng tháng cho quý vị cao niên có sinh nhật trong tháng Hai là anh  Lê Trọng Truy, chị Lê thị Tề, chị Nguyễn  Thi (phu nhân của anh Ngô Bé), chị Vũ thị Kim Oanh, cũng đã tổ chức tiệc mừng Tân Niên trong tình thân ái gia đình “những người không còn trẻ nữa” cho tiện việc sổ sách trong ngày thứ bảy 2-12-2011 vừa qua.

 nhiên là phải có bánh sinh nhật, có hoa hồng tặng cho những người có niềm vui sinh nhật trong tháng Hai này, có màn cắt bánh, có ca hát mừng sinh nhật và dĩ nhiên là có màn potluck ăn uống những thức ăn đầy hương vị quê nhà do “bếp nhà ta nấu” hay “ bếp ngon ta đặt”.  Anh Nguyễn Kiên, ông đồ của HCN, mang vào một cành hoa đào để vui Xuân muộn nhưng hoa kia vẫn còn tươi đẹp như tình yêu trong tiểu thuyết Yêu Muộn của nữ sĩ Pearl Buck ngày xưa.

Màn đặc biệt nhất và vui nhất  là màn rút thăm trúng thưởng … vé số do cô Song Phương thuộc Nhóm Ngàn Thông có nhã ý tặng quý vị cao niên như là món quà Tết đầu năm với niềm hy vọng là quý hội viên sẽ được trúng số độc đắc để an hưởng tuổi già.  Hy vọng cứ vươn lên mà lị!  Ai sẽ là “đại gia” đấy nhỉ?
Ban xổ số là tướng công của người viết đi ôm thùng số và SL là người MC phụ trách mời người bắt số và hô số trúng cho màn “xổ số kiến thiết quốc gia giúp đồng bào ta dựng xây nước nhà” cho thêm phần xôm tụ vì SL vẫn thường là người “quậy” nhất ở nơi nào có niềm vui và nụ cười để cho đời vui thêm một tí tị nữa.

Có 20 vé số được bỏ vào bao lì xì đỏ treo lên cành đào trên bàn tiệc cho nên ai nấy đều hồi hộp theo dõi mỗi khi SL xướng danh số trúng.  Có nhìn những nụ cười vui vẻ của những người được trúng vé số mới thấy cuộc đời lúc nào cũng cần những nụ cười, sự vui vẻ để thấy rằng cuộc đời vẫn còn đẹp sao ở bất cứ tuổi nào.  Nếu trong lòng bạn lúc nào cũng chứa đầy lòng thù hận, ganh tị, luôn tìm cách chia rẻ tình thân ái giữa cá nhân và cá nhân hay đoàn thể, hội đoàn, chắc chắn rằng mở mắt ra, bạn sẽ thấy cả một khung trời  “tối thui, tím ngắt” chứ không thấy được niềm vui của một “trời hồng hồng, nắng trong trong” đâu.  Đời người quá ngắn ngủi, vui được ngày nào mừng ngày đó, thì tại sao ta lại vương mang nhiều phiền muộn ấy làm chi cho mệt, Bạn nhỉ?

Cả ba mươi hội viên HCN tham dự  buổi tiệc sinh nhật và mừng Tân Niên ngày thứ bảy vừa qua đều có niềm vui, dù  là vui nhiều vì được trúng vé số (còn việc có thực sự được trúng số hay không lại là chuyện khác nhé) hay là chỉ buồn một tí mà thôi ( vì không được trúng vé số), nhưng người viết thấy ai nấy đều cười vui vẻ cả vì ai nấy đều có cái Tâm vui vẻ trong ngày Xuân Di Lặc.  Tốt quá!

  Xin cám ơn cô Song Phương và cô Mary Nguyễn đã đem lại niềm vui cho nhiều người , trong đó có vợ chồng người viết. Vợ chồng Bác sĩ Bùi Trọng Căn, trưởng Nhóm Thi Văn Ngàn Thông, bác Nguyễn Phú, Hội trưởng HCN, cô Mary, thủ quỷ HCN, chị Trần Cẩm Tuyến, cô Song Phương vừa là hội viên HCN vừa là thành viên Nhóm Ngàn Thông đều có mặt trong ngày vui này với những hội viên HCN  khác.  Chúng tôi đều có mặt bên nhau, hổ trợ tinh thần cho nhau, cùng chung vui xẻ buồn với nhau trong tình thân ái của gia đình “những người không còn trẻ nữa”.  Nguời viết xin cám ơn tất cả những người bạn tốt, dù già hay trẻ, dù nam hay nữ,  vì chúng ta đã nương dựa vào nhau để mà sống vui sống khoẻ trong tháng ngày sống lưu lạc nơi xứ người.

Vợ chồng chúng tôi lại được có thêm một niềm vui nữa khi tham dự  Tiệc Liên Hoan Mừng Năm Mới Tân Mão do Hội Ái Hữu Quảng Trị Vùng Tây Bắc Hoa Kỳ tổ chức ngày Chủ Nhật 2-13-11 lúc 4 giờ chiều tại nhà hàng Hải Du.  Xin mời các bạn đọc bài tâm tình Vui Xuân với Hội Ái Hữu Quảng Trị của Sương Lam cũng trong tờ báo này để cùng chung vui với chúng tôi nhé.  Xin cám ơn quý bạn. 

Ngày nào trong lòng chúng ta không có vương vấn một chút gì đau buồn, nóng giận, thù hận, thì hình như ngày hôm đó chúng ta thấy mình vui vẻ, trẻ đẹp hơn một tí, phải không quý bạn?   Trong phạm vi gia đình và xã hội, kinh nghiệm bản thân của người viết đã chứng minh điều đó là đúng vì mỗi khi chúng tôi “sống chung hòa bình” thì hình như tôi thấy “đối phương” có vẻ đẹp trai, hiền lành làm sao ấy và có thể trong mắt của người ấy, tôi là “nàng công chúa xinh đẹp” dễ thương ngày nào. Vui thật!
  Nhưng … Chính chữ Nhưng quái ác này đã làm khổ tôi, khổ bạn không ít!
Mèn ơi!   Chúng ta không phải là thần thánh nên làm sao không tránh khỏi có những lúc  phải “đối địch chiến tranh”, có đôi lúc nóng nảy, giận hờn.  Những lúc ấy, hình ảnh “chàng hoàng tử bạch mã”  ngày xưa biến mất lập tức mà biến hình thành một “ông ma dơì Dracula độc ác hay một  Frankenstein quái dị” và  nàng biến thành một “bà phù thủy xấu xí” vì cái tâm sân hận của mình.  Mời bạn đọc một mẫu chuyện Thiền dưới đây để rồi từ đó chúng ta có thể tu tâm sửa tính ngày một chút để cho mình trở lại xinh đẹp như ngày nào nhé.                                                                          

Tâm như thế nào nhìn ra thế nấy

Một hôm, Tô Đông Pha đến chùa Kim Sơn chơi với Thiền sư Phật Ấn cả ngày. Hai người đối nhau luận Thiền, Đông Pha hỏi Phật Ấn:
- Ngài thấy tôi thế nào?
Phật Ấn đáp:
- Rất trang nghiêm, giống một ông Phật!
Tô Đông Pha nghe nói vô cùng phấn khởi.
 Phật Ấn lại hỏi Tô Đông Pha:
- Ông thấy ta ra sao?
Đông Pha thấy Phật Ấn mập tròn, lại mặc áo đen, bèn đáp ngay:
- Giống một đống phân bò!
Phật Ấn không nói gì. Đông Pha cho rằng mình đã thắng một keo, lòng rất sung sướng, về nhà hớn hở nói với Tô tiểu muội:
- Này muội muội, hồi nào tới giờ anh bị Ấn lão cho đo ván mãi, đấu không lại ông ta. Không biết hôm nay Hòa thượng trở cờ hay học sĩ này gặp may mà Ấn lão không còn lời để nói, không có lý để trình đấy.
Nói rồi bèn thuật lại chuyện luận chiến vừa qua. Tô tiểu muội thiên tư hơn người, tài hoa xuất chúng, nghe ca ca kể xong câu chuyện, liền nói:
- Xì, anh thua đậm rồi!
Đông Pha tức quá mắng :
- Ta làm sao lại thua? Nếu ta thua sao ông ấy không nói một lời nào?
Tô tiểu muội nói:
- Này ca ca, tôi xin hỏi anh, Phật quý hay phân bò quý?
Đông Pha nói:
- Đương nhiên là Phật quý rồi!
Tô tiểu muội nói:
- Phật là Ấn lão thấy, còn phân bò là anh thấy, thế có phải là anh bị đánh úp không? Ấn lão đắc thắng hoàn toàn, còn gì để nói nữa!
Đông Pha nghe tiểu muội nói thế, như bong bóng xì hơi, biết rằng bị rơi vào tròng của Phật Ấn, thua một keo nặng.

BÀI  HỌC  ĐẠO 
Trong tâm thức của con người chứa đựng rất nhiều hạt giống. Có những hạt giống dễ thương nhưng cũng có rất nhiều hạt giống không dễ thương; có những hạt giống làm Phật nhưng cũng có rất nhiều hạt giống làm chúng sanh. Nếu mình để cho những hạt giống không dễ thương, những hạt giống của giận hờn, ganh tỵ, ích kỷ, hơn thua… có cơ hội phát sinh thì mình nhìn đâu cũng thấy “phân bò” hết. Ngược lại, nếu mình biết nuôi
dưỡng và phát triển những hạt giống từ, bi, hỷ, xả, những hạt giống thương yêu, cảm thông, tha thứ… thì mình nhìn ai cũng thấy dễ thương, nhìn đâu cũng thấy Tịnh độ, thấy Phật.
Cho nên, “tâm thế nào thì nhìn ra thế ấy”, “Thương người thương cả lối đi, ghét người ghét cả tông chi họ hàng”. Đó, cũng cái tâm ấy, khi có tình thương thì ngay cả lối đi mình cũng thấy đẹp, thấy thương, nói chi nhìn thấy người ta cười! Vậy mà khi không thương nữa, lúc đã ghét rồi, thì đâu chỉ người ấy đáng ghét, cả bà con của người ta cũng trở
thành người xấu.
Vì vậy, người học Phật phải biết nuôi dưỡng, làm lớn mạnh tình thương và sự hiểu biết trong tâm mình. Khi tâm mình có năng lượng từ bi và trí tuệ, nó sẽ làm tươi mát đời sống của tự thân và đem đến cho mọi người xung quanh niềm an lạc, hạnh phúc. Khi ấy nhìn đâu mình cũng có thể thấy hoa, dù khi hoa đang là rác.
Học Phật, luận Thiền không phải để tranh cao thấp, hơn thua, mà để chuyển hóa nội tâm. Khi tiếp xúc với mọi người, nguyện tiếp xúc và khơi dậy những hạt giống thương yêu, hiểu biết, từ bi hỷ xả. Đó là mình đang nuôi dưỡng nhau, để xây dựng một cuộc sống an lành, hạnh phúc. Nhìn vào cái xấu của nhau, thì chẳng có ích lợi gì, mà còn thêm
mệt. Rõ ràng khi mình phê bình ai, giận hờn ai, sẽ thấy mệt vô cùng.
Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nếu mình biết nhận thức  theo chiều hướng tích cực, mọi người sẽ dễ thương hơn nếu mình biết khơi dậy và nuôi dưỡng hạt giống thương yêu, hiểu biết. “Tâm tịnh là cõi Phật”, đó là bí quyết để xây dựng Tịnh độ.
(Nguồn: tài liệu do sư cô HH chùa Bửu Hưng chuyển gửi qua email)

Chúc các bạn nhiều sức khỏe và có cái tâm từ bi hỷ xả an lạc như thiền sư Phật Ấn, bạn nhé!

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-ORTB 461-2-18-2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét