Chào quý bạn,
Đây là bài thứ sáu mươi chín của người viết về chủ đề Thiền
Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.
Hình như bất cứ người Việt Nam nào cũng có tâm hồn nghệ sĩ,
không nhiều thì ít vì ai cũng thuộc ít nhất là một vài bài ca điệu hát như:
“Bây giờ tháng mấy rồi
hởi em” (TCP)
“Chiều mưa biên giới
anh đi về đâu”
hay những câu thơ lãng
mạn trữ tình:
“Yêu là chết trong
lòng một ít”
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu”(Xuân Diệu)
“Hôm nay trời nhẹ lên
cao.
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn”(Xuân Diệu)
Nhưng muốn được làm thi sĩ, nhà văn, nhà báo “chính hiệu con
nai vàng ngơ ngác” không phải là chuyện dễ đâu nha bạn. Muốn làm một nhà báo
chuyên nghiệp, bạn phải học phân khoa báo chí đàng hoàng. Muốn làm một nhà văn, nhà thơ nổi tiếng, bạn
phải có những tác phẩm làm rung động trái tim độc giả mới được đấy.
Dù được nhiều bạn bè và độc giả thương mến “tặng” cho danh
hiệu “nhà thơ, nhà văn, nhà báo, nữ sĩ v..v..”, người viết xin thú thật rằng: “Tôi
không có tốt nghiệp trường lớp nào dạy làm thơ viết văn cả.” Người viết chỉ là
một kẻ may mắn có được một trái tim tình cảm và được trời thương, phú cho khả năng
có thể diễn đạt những cảm nghĩ của mình qua câu văn, lời thơ mà thôi. Những cảm nghĩ này, rất có thể, bạn cũng có
như tôi và người viết chỉ viết thay cho các bạn mà thôi nhé và xin hãy xem đây
là những lời tâm tình của những người cùng một tâm cảm để chúng ta có thể dễ dàng
thông cảm nhau hơn và thương mến nhau nhiều hơn. Bạn đồng ý chứ?
Người viết thích đi sưu tầm những mẫu chuyện nho nhỏ, những
hình ảnh đẹp, những tài liệu hữu ích cho sức khỏe, cho đời sống tinh thần hay tâm linh của con người,
những lời hay ý đẹp v.. v…đem về đây
chia sẻ cùng bạn bè đồng tâm cảm, nhất là cho quý vị cao niên đọc để sống vui sống
khỏe trong cái tuổi hoàng hạc này. Quý vị
nào thương mến người viết, SL xin cám ơn quý vị vô cùng. Quý vị nào không được
vui lòng, người viết cũng đành phải xin lỗi mà thôi vì “bá nhân bá bụng” làm
sao chúng ta có thể làm hài lòng hết tất cả mọi người được, phải không bạn? Quan trọng là chúng ta đối xử thân ái, thương
mến nhau trong giây phút hiện tại là quý lắm rồi. Chớ nên than vãn, phiền trách nhau làm chi cho
mệt, phải không bạn?
Xin mời quý bạn đọc những dòng chữ dưới đây và hy vọng bạn sẽ
thấy yêu đời yêu người hơn một tí tị, bạn nhé!
Tôi sẽ ngừng than vãn
Nếu bạn có thực phẩm để ăn, có áo quần để mặc, có một mái nhà che đầu và một nơi nghỉ qua đêm là bạn đã giàu hơn 75% thế giới này.
Nếu bạn có tiền tiêu trong ví, có tiền ban phát cho người nghèo, có tiền để dành trong ngân hàng, bạn thuộc 8% những người giàu nhất thế giới.
Nếu sáng nay bạn thức dậy thấy mình khỏe hơn ngày hôm qua một chút thì bạn đã may mắn hơn 1 triệu người không thể sống qua nổi tuần này.
Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua nguy hiểm của chiến tranh, cô đơn của tù tôi, đớn đau của tra tấn hay vật vã của đói khát, bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người trên thế giới.
Nếu bố mẹ bạn còn sống và còn hạnh phúc bên nhau thì so với thế giới, trường hợp của bạn không nhiều đâu.
Và cuối cùng, nếu bạn đọc được thông điệp này thì bạn đã sung sướng hơn 2 tỷ người trên thế giới chẳng bao giờ được đọc bất cứ thứ gì cả.
Hãy nâng niu những gì trong vòng tay bạn, bởi rất nhiều người đang thèm được như bạn đấy.
(Nguồn: sưu tầm trên
internet)
Người viết cũng biết
rằng: Có thể trước đây, bạn đã đọc những mẫu chuyện được dẫn trình trong 68 bài
viết ở mục Một Cõi Thiền Nhàn này rồi hay đã đọc bài viết nói trên ở đâu đó rồi
hoặc đã đọc nhiều lần rồi, phải không bạn? Tuy nhiên, theo thiển ý của người viết,
mỗi lần được đọc lại những mẫu chuyện đó
là một dịp để cho bạn và tôi ôn tập lại những bài học cũ mà có thể theo thời
gian, bạn và tôi đã quên mất rồi. Buồn thật!
Có nhiều độc giả đã
tâm sự với người viết rằng: “Có những mẫu chuyện trong mục MCTN này, nếu mới đọc
lần đầu, tôi không thấy cái hay cái đẹp ẩn tàng trong đó, nhưng nếu đọc lại lần nữa, tôi càng thấy thấm thía làm sao và tôi đã cắt những
trang báo có những mẫu chuyện mà tôi tâm đắc nhất, để dành đọc lại nhiều lần
sau này.” Người viết xin cám ơn quý vị độc
giả đã cùng một tâm ý với tôi vì thú thật với quý bạn, người viết cũng đã trải qua kinh nghiệm này. Ngày xưa
lúc 18 tuổi, tôi đã đọc quyển Góp
Nhặt Cát Đá của Thiền sư Muju và quyển Một Quan Niệm về Sống Đẹp của nhà văn Lâm Ngữ Đường, tôi không lảnh hội được
gì cả. Sau này, được dịp đọc lại hai quyển
này nhiều lần nữa, theo tuổi đời, tôi càng đọc tôi càng thấy hay và càng thấy thấm
thía vô cùng.
Tôi hoàn toàn đồng ý với nhận xét của Lâm Ngữ Đường trong chương “Sách và Đọc sách” của ông như sau:
“Tuổi trẻ đọc sách như nhìn trăng qua cái kẽ, lớn tuổi đọc sách như ngắm trăng ở ngoài sân, tuổi già đọc sách như thưởng trăng trên đài. Do từng trải nhiều hay ít mà sở đắc nhiều hay ít.”
Trên đường đời chúng ta đã đi qua, không phải lúc nào bạn và
tôi cũng gặp được hoa xinh cảnh đẹp mà
thỉnh thoảng bạn và tôi sẽ gặp những chướng ngại vật, những hòn đá cản đường hay bị chạm phải gai độc làm
cho bạn hơi đau một chút, phải không bạn?
Không sao đâu, bạn có
thể dẹp sạch những chướng ngại vật đó và
bạn sẽ nhận được phần thưởng nhờ vào sự
quyết tâm dẹp những chướng ngại vật đó như bác nông dân trong câu chuyện dưới đây:
Chướng ngại vật
Ngày xưa, có một ông vua muốn thử xem dân chúng ra sao, liền
ăn mặc trang phục thường dân đi thật xa ra ngoài cung thành. Ông đặt một tảng
đá thật to giữa một con đường nhiều người qua lại, không phải để buộc người dân
phải bê nó đi, mà muốn xem người dân sẽ phản ứng ra sao với những chướng ngại vật
mà họ bất ngờ gặp trên đường.
Sau khi đặt tảng đá, ông nấp vào một chỗ gần đó, làm người
quan sát. Nhiều người trông rất giàu có và lịch sự, ăn mặc rất diện đi qua. Họ
than phiền với nhau rằng tảng đá làm nghẽn đường đi, coi nó là một vật đáng
ghét, thậm chí còn xúc phạm đức vua đã không cho người giữ đường sá sạch sẽ.
Nhưng rõ ràng ai cũng bỏ tảng đá ở đó. Họ thà đi vòng qua nó chứ không chịu đẩy
nó ra khỏi đường đi.
Rồi một bác nông dân nghèo đi chợ về ngang với một giỏ đầy rau. Nhìn thấy tảng đá, bác đặt giỏ của mình xuống và cố đẩy tảng đá đi. Nhiều người đi qua thấy vậy, cười giễu bác là lăng xăng “cơm nhà vác tù và hàng tổng”. Không ai dừng lại giúp đỡ bác. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng bác nông dân cũng thành công. Khi đẩy tảng đá đi được, bác mới phát hiện có một cái túi thì thấy có rất nhiều tiền vàng và một mảnh giấy ghi rằng số tiền đó dành cho người đẩy tảng đá khỏi đường đi.
Rồi một bác nông dân nghèo đi chợ về ngang với một giỏ đầy rau. Nhìn thấy tảng đá, bác đặt giỏ của mình xuống và cố đẩy tảng đá đi. Nhiều người đi qua thấy vậy, cười giễu bác là lăng xăng “cơm nhà vác tù và hàng tổng”. Không ai dừng lại giúp đỡ bác. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng bác nông dân cũng thành công. Khi đẩy tảng đá đi được, bác mới phát hiện có một cái túi thì thấy có rất nhiều tiền vàng và một mảnh giấy ghi rằng số tiền đó dành cho người đẩy tảng đá khỏi đường đi.
Bác nông dân xứng đáng có được túi tiền, vì bác đã hiểu được một điều mà nhiều người khác không hiểu: “Mỗi chướng ngại vật đều ẩn chứa những cơ hội cho mỗi con người.”
Câu chuyện người nông
dân dẹp tảng đá nghẽn đưòng đi này giống như chuyện Ngu Công dọn núi ngày xưa
mà tôi đã đọc. Cái thiện tâm và lòng nhân ái đẩy hòn đá đi hay dọn ngọn núi nghẽn
đường để cho khách bộ hành qua lại dễ dàng
thật là đáng khen, phải không Bạn? Điều này chứng minh rằng: “Nếu bạn quyết tâm
làm một việc gì đó có ích cho đồng hương, bạn vẫn có thể làm được một cách thành
công nếu bạn trì chí và quyết tâm thực hiện công tác của bạn.”
Người viết xin được mượn
mấy vần thơ dưới đây để làm kết luận cho bài tâm tình hôm nay, bạn nhé:
Xin chúc Bạn: Thiện Tâm luôn tinh tấn Xin nguyện cầu: Nhân Ái trải muôn phương
Để mọi người sống An Lạc, Yêu Thương
Thì trần thế sẽ thiên đàng, hạnh phúc
(Trích trong bài thơ Sông Cho Biển Nhận - Thơ Sương Lam)
Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành
đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện
thư bạn gửi- ORTB 463-3-4-2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét