Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

bài số 12 Một Cõi Thiền Nhàn




Chào quý bạn,

Đây là bài thứ mười hai của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Mùa Đông trời lạnh, ngồi trong nhà nhìn cảnh vật bên ngoài một màu xám lạnh.  Tiếng mưa rơi đêm nay ti’tách trên mái nhà làm cho Bạn và tôi cảm thấy nhớ nhung, buồn da diết.  Bạn và tôi sẽ nhớ quê hương, nhớ cha nhớ mẹ, nhớ bạn bè thân hữu, nhớ người thân khuất bóng.

Rồi chinh chiến, nào ai nào biết trước
Những chia ly xa cách, biệt trùng xa
Mưa xứ người càng gợi nhớ quê nhà
Nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè, kỷ niệm

Bạn sẽ nhớ đến mẹ cha đã khuất bóng như người viết:

Cha và mẹ bây giờ đà an nghỉ
Gửi xương tàn nơi đất tổ quê hương,
Con bây giờ vẫn còn ở dặm ngàn,
Nhớ cha mẹ, viết vần thơ nơi xứ lạ  

( Đêm nằm nghe mưa rơi – SL*)

 Trời Đông lạnh, bên cạnh việc thương nhớ cha mẹ, kỷ niệm xa xưa,  theo thiển ý của người viết, không có gì  thích thú cho bằng được cuộn mình trong chiếc mền ấm, trong một không gian  yên tỉnh, đọc một quyển sách hay hay nghe một bản nhạc êm dịu.  Lúc đó bạn sẽ không dữ tợn như là ác quỷ, mà trái lại, bạn sẽ hiền từ, nhân ái  như một vị thiên thần qua hai mẫu chuyện dưới đây. Xin mời Bạn thưởng lãm:

  

Ác quỷ


He, who fights with monsters should be careful lest he become a monster. And if thou gaze long into an abyss, the abyss will also gaze into thee.”
“Ngươi, kẻ chiến đấu với ác quỷ, hãy cẩn thận kẻo ngươi trở thành ác quỷ. Và nếu ngươi trừng mắt nhìn sâu vào vực thẳm, vực thẳm cũng sẽ trừng mắt nhìn ngươi.”
Friedrich Nietzsche – Beyond Good and Evil


Giai thoại thiền có kể chuyện một chàng dũng sĩ rời chùa xuống núi. Ngoài thanh gươm báu, sư phụ trao cho chàng một chiếc kính chiếu yêu. Kính này khi rọi vào người khác, nếu người là ác quỷ, thì sẽ hiện nguyên hình trong kính. Trên đường hành hiệp, đi đến đâu kính cũng soi rọi cho thấy toàn loài quỷ dữ. Và lưỡi gươm trong tay chàng đã lấy máu của biết bao kẻ hung ác. Qua bao nhiêu năm tháng ruổi rong, một chiều dừng chân về núi cũ chùa xưa, chàng dũng sĩ lấy kính ra định dâng lại cho thầy. Chợt thoáng thấy kính phản chiếu bóng mình, dũng sĩ hét lên kinh hoàng; thì ra bóng chàng trong gương hiện nguyên hình một con ác quỷ.

(Nguồn: internet)

Thế À


Thiền sư Hakuin được người chung quanh ca tụng là người sống trong sạch. Một gia đình người Nhật có một tiệm bán thực phẩm gần nơi Hakuin ở. Họ có một cô con gái xinh đẹp. Bất ngờ, một hôm cha mẹ cô gái khám phá ra cô có thai.
Việc này làm cho cha mẹ cô gái nổi giận. Cô gái không chịu thú nhận người đàn ông cô chung đụng là ai, nhưng sau bao nhiêu là phiền phức , cuối cùng lại là tên Hakuin.

Phẫn nộ vô cùng , cha mẹ cô gái đến ngay vị thầy này. Hakuin chỉ thốt lên vỏn vẹn hai tiếng:
- “ Thế à” rồi thôi

Sau khi đứa bé sinh ra, nó được mang tới trao cho Hakuin. Lúc đó Hakuin đã mất hết danh dự, nhưng việc này không làm cho Hakuin buồn. Hakuin săn sóc đứa bé rất tử tế. Hakuin xin sữa của những bà mẹ hàng xóm và những đồ dùng cần thiết cho đứa bé.

Một năm sau cô gái không còn chịu đựng được nữa. Nàng nói sự thật với cha mẹ nàng rằng người cha thật sự của đưá bé không phảI là Hakuin mà là một thanh niên bán cá ngoài chợ.
Lập tức cha mẹ cô gái đến ngay Hakuin xin Hakuin tha lỗi và xin đem đứa bé về.

Hakuin ưng thuận. Khi trao lại đứa bé, Hakuin cũng chỉ thốt hai tiếng : “Thế à!”

( Nguồn: Trích trong Góp Nhặt Cát Đá – Thiền Sư Muju- Đỗ Đình Đồng dịch)

Hai câu chuyện, hai hình ảnh ác quỷ và thiên thần nhắc nhở chúng ta lúc nào cũng nên hành động cẩn thận trong đời sống hằng ngày và lúc nào cũng nên rải tâm từ bi, nhân ái đến tất cả mọi người với cái tâm an nhiên tự tại.

 Người viết thích sưu tầm những bài thơ, bài nhạc nào đem đến cho người viết những phút giây tĩnh lặng của tinh thần.
 Một trong  những  nhà thơ được người viết kính mến là nhà thơ Phạm Thiên Thư với những bài thơ được phổ nhạc được nhiều người yêu thích như Ngày Xưa Hoàng Thi, Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng, Em Đi Lễ Chùa, Gọi Em Là Đoá Hoa Sầu.

 Thơ Phạm Thiên Thư nữa đời nữa đạo, mơ mơ màng màng khiến ta có một cảm giác lâng lâng thoát tục.  Bài thơ Đưa Em Tìm  Động Hoa Vàng của ông  gồm 100 đoạn, mỗi đoạn 4 câu đã được phổ nhạc làm say đắm lòng người, trong đó có người viết.
 Xin mời các bạn thưởng thức bài thơ đã được phổ nhạc dưới đây



Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng

Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau
Thôi thì em đừng ngại mưa mau
Ðưa nhau ra tới bên cầu nước xuôi
Sông này đây chảy một giòng thôi
Mây đầu sông thẫm tóc người cuối sông
Nhớ xưa em chửa theo chồng
Mùa xuân may áo, áo hồng đào rơi
Mùa thu em mặc áo da trời
Sang đông lại khoác lên người áo hoa.
 
Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say
Thôi thì em chẳng còn yêu tôi
Leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng
Thôi thì thôi mộ người tà dương
Thôi thì thôi nhé đoạn trường thế thôi
Nhớ xưa em rũ tóc thề
Nhìn trăng sao nỡ để lời thề bay
Ðợi nhau tàn cuộc hoa này
Ðành như cánh bướm đồi tây hững hờ
 
Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say
Thôi thì thôi để mặc mây trôi
Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan
Thôi thì thôi chỉ là phù vân
Thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi
Chim ơi chết dưới cội hoa
Tiếng kêu rơi rụng giữa giang hà
Mai ta chết dưới cội đào
Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu.

 Phạm Thiên Thư

 (Nguồn: Tu viện Quảng Đức)

Người viết hy vọng trong năm ba phút dừng chân nơi khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn này, quý bạn có được những phút giây an lạc tinh thần qua những tài liệu do người viết sưu tầm đem về đây chia sẻ với bạn bè thân hữu.
Xin được một sự cảm thông của những người bạn  “đồng thinh tương ứng, đồng khí tương cầu”  với người viết để chúng ta cùng được sống trong yêu thương và thân ái giữa chốn phù vân này.

 Xin chúc sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn .


Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi, ORTB 12-402-121809)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét