Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

Bài số 14 Một Cõi Thiền Nhàn




Chào quý bạn,

Đây là bài thứ mười bốn của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Trời Portland vẫn lạnh và  vẫn có nhiều người vẫn phải ngồi bên song cửa nhìn ra đường với niềm thương nỗi nhớ xa gần.
Đối với những người không còn trẻ nữa thì mùa Đông là mùa cay nghiệt nhất trong bốn mùa vì  như nhà thơ Hàn Thiên Lương đã tâm sự :

 Muốn thăm nhau…vì đường đông đá
 Đành gọi phone, không nói hết lời
Đêm Thánh mong người về hội ngộ,
 Nhưng giá băng, mãi biệt bên trời!

(Nguồn: Xin Mùa Đông hãy qua mau – Thơ HTL)

Người viết thì  lại nhớ đến mẹ cha:

Cha và mẹ bây giờ đà yên ngũ
Gửi xương tàn nơi đất tổ quê hương
Con bây giờ còn đang ở dặm trường
Nhớ cha mẹ viết vần thơ nơi xứ lạ

(Nhớ những ngày xưa cũ – SL*)


 Tôi lại  nhớ đến “con đường Duy Tân cây dài bóng mát” hay đường Trần Quốc Toản dài hun hút rợp bóng cây xanh.  Sau giờ tan học, tôi đã phóng xe Velo Solex, áo trắng sinh viên bay bay trong gió trên đường về, theo sau là những “cây si” của một  “Ngày Xưa Hoàng Thị”:

”Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Chân anh nặng nề
Lòng anh nức nở
Mai vào lớp học
Anh còn ngẩn ngơ ngẩn ngơ”

Và cũng từ đó, bản nhạc Ngày Xưa Hoàng Thị    “bản nhạc ruột”  mà tôi rất yêu thích  nhất và tôi vẫn còn xúc động mỗi khi nghe đến.

Chắc hẵn các bạn đã thắm thía nỗi cô đơn của người sống tha hương xứ lạ, qua song cửa nhìn tuyết trắng rơi rơi hay nằm lặng nghe tiềng gió lạnh thổi rít ngoài sân trong khi nghe tiếng hát của nữ ca sĩ Bạch Yến thiết tha cất giọng cao lên để hát lên chữ  “tái” trong câu hát  “Thời gian như ngừng trong tê tái”.  Theo cảm nghĩ riêng của người viết, thì chưa có một ca sĩ nào diễn đạt tài tình và tuyệt vời như Bạch Yến qua ca khúc Đêm Đông của Nguyễn văn Đông như thế!   Hình như mỗi ca sĩ có một “bài hát tủ” riêng để cho người nghe phải nhớ mãi đến người ca sĩ đó. Bạn đồng ý chứ?

Xin mời các bạn hãy để lòng mình lắng xuống mà thưởng thức dòng nhạc Đêm Đông dưới đây:

Đêm đông, xa trông cố hương buồn lòng chinh phu
Đêm đông, bên song ngẩn ngơ kìa ai mong chồng
Đêm đông, thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư
Đêm đông, ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng
Gió nghiêng, chiều say
Gió lay ngàn cây,
Gió nâng thuyền mây
Gió reo sầu miên
Gió đau niềm riêng
Gió than triền miên
Đêm đông, ôi ta nhớ nhung
Đường về xa xa
Đêm đông, ta mơ giấc mơ, gia đình, yêu đương
Đêm đông, ta lê bước chân phong trần tha phương
Có ai thấu tình cô lữ, đêm đông không nhà



Thời gian trôi qua nhanh quá!  Thoáng chốc mà đã mấy chục năm qua rồi!

Con người chính vì mang nặng những u hoài như thế mà khó có thể giải thoát được những phiền não trói buộc quanh ta, giống như một anh chàng đến hỏi vị minh sư dưới đây:

Giải thoát

“Làm thê’ nào cho con được giải thoát?”
Minh Sư đáp:
                    “Hãy tìm cho ra ai đã trói buộc con”.
Sau một tuần lễ, đệ tử đó trở lại và nói:
                    “Dạ không ai trói buộc con hết”
                    “Vậy tại sao con mong được giải thoát?”
Ngay lúc đó đệ tử được giác ngộ và lập tức anh cảm thấy tự do.

(trích trong   Mỗi Tuần Một Phút Minh Triết với Anthony de Mello, S.J.)


Sống ở đời, chúng ta cũng  thường tìm sự giúp đỡ nơi người khác để mưu cầu hạnh phúc cho mình.  Nhưng hạnh phúc nhiều khi không ở chỗ ta sở hữu nhiều đồ vật, nhà cửa mà đôi khi ở chỗ ta dám buông bỏ hết những gì quấn quíu xung quanh ta. Việc này lại là do ta quyết định đấy, bạn ạ! Xin mời bạn đọc bài viết dưới đây để xem có đúng hay chăng nhé?


HẠNH PHÚC

“Con rất cần đến sự giúp đỡ của thầy - nếu không, con sẽ quẫn trí luôn.
 Chúng con ở trong một căn phòng độc nhất, gồm có vợ chồng, con cái, và dâu rể! Do đó chúng con luôn bị căng thẳng thần kinh, la hét cãi cọ nhau om sòm.
Căn nhà thật là chốn địa ngục."

Minh Sư đáp một cách trịnh trọng: "Con có hứa là làm bất cứ những gì thầy dạy bảo không?”

“Con xin thề là sẽ làm bất cứ điều gì.”

“Được rồi. Con có bao nhiêu gia súc?”

“Một con bò cái, một con dê và sáu con gà.”

“Con hãy đem hết các con vật đó vào trong căn phòng của con. Rồi con hãy trở lại sau một tuần lễ."

Đệ tử kinh hoàng. Nhưng đã trót hứa vâng lời. Do đó, anh ta đã mang các gia súc vào nhà. Một tuần lễ sau anh ta trở lại, gương mặt rầu rĩ thảm não và nói: "Con bị thần kinh căng thẳng đến tột độ. Nào là nhơ uế! Hôi hám! Ồn ào! Tất cả chúng con sắp sửa hóa điên mất!"

Minh Sư truyền dạy: "Con hãy trở về và đem hết súc vật ra ngoài."

Anh ta chạy một mạch về nhà.
Và hôm sau, anh ta trở lại, ánh mắt rực sáng niềm vui: "Đời êm đẹp làm sao! Các gia súc đã đi khỏi. Căn phòng là một thiên đường: Yên tĩnh làm sao! Sạch sẽ làm sao! Và khoảng khoát làm sao!"

(Nguồn: Mỗi tuần một phút minh triết)

Người viết chắc chắn rằng đọc đến đây sẽ có nhiều bạn tủm tỉm cưòi như người viết vâỵ vì đôi khi bạn muốn sống yên tĩnh một mình không có tiếng ồn ào xung quanh bạn.  Đúng không, bạn thân mến?

Bây giờ một năm cũ sắp qua đi, một năm mới sắp đến.  Mời bạn tìm một chút vui vui, một chút thú vị khi đọc thơ của các nhà thơ xưa và nay nhé.

  Ngày xưa, Tú Xương đã thốt lên rằng:

 Một trà, một rượu, một đàn bà
Ba cái lăng nhăng nó quấy ta
Chừa được cái nào hay cái  nấy
Có chăng chừa rượu với chừa trà

Trần Tế Xương

Ngày nay, một thi hữu của người viết, thi sĩ Lê Ngọc Hồ cũng thốt lên:

Một trà
Một bạn
Một hoa
Cùng ba thân thiết
Thăng hoa cuộc đời
Có khi khóc
Có khi cười
Có ba tận hưởng
Lộc trời an vui

Lê ngọc Hồ

Mỗi thi sĩ có ba thứ đã “quấy ta” như thế, nhưng hình như thi sĩ  Lê Ngọc Hồ  xem cái quấy ta này là “lộc trời an vui” ban cho ông,  cho nên ông đã  “có ba tận hưởng” với tâm hồn thiền vị và sảng khoái của một nhà thơ Thiền, mặc dù ông là người theo đạo Thiên Chúa.  Như thế Thiền không phải giới hạn cho Phật Giáo mà cho cả những tôn giáo và các lảnh vực khác nữa.

Năm cũ đã qua, thôi thì ta hãy quên đi những phiền muộn của năm cũ để mà vui với cái vui của năm mới sắp đến.  Mùa Đông lạnh lẻo rồi cũng qua đi để đón chào Xuân đến.  Dưới đám tuyết trắng kia vẫn có những mầm non đang im ngủ, nhưng rối khi tuyết tan đi mầm non kia sẽ xuất hiện và sẽ nở hoa kết trái xinh đẹp như cũ.

 Dưới tuyết trắng cỏ non kia im ngủ
Tuyết tan rồi, cỏ sẽ hiện liền ra
 Như vô minh ở nơi chốn ta bà
 Trí tuệ đến tâm Phật kia xuất hiện

(Bên song nhìn tuyết đổ - SL*)

 Xin chúc sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn .


Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

Happy New Year

(Tài liệu sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi, ORTB 13-404 1-1-2010)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét